Qua lời kể của cựu trung vệ Nedum Onuoha, hình ảnh của Mario Balotelli hiện lên thật khác biệt so với những gì người ta vẫn biết về anh. Thời gian, những thăng trầm đã khiến một gã “siêu quậy” thay đổi đến ngỡ ngàng.
Nếu tôi hỏi ý kiến của bạn về Mario Balotelli, bạn sẽ nói gì?
Chúng tôi chỉ chơi cùng nhau ở City trong 6 tháng, chính xác hơn là nửa đầu mùa giải 2011/12 nhưng như thế là đủ để tôi nhớ về một cậu “choai choai” chỉ vừa đôi mươi khi đặt chân đến Anh Quốc.
Một câu chuyện mà tôi sẽ mãi ghi nhớ. Hôm đó, ở sân tập Carrington cũ, mọi người đang bàn tán về Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Mario chẳng ngại ngần lớn tiếng khẳng định rằng cậu ta không hề thua kém hai huyền thoại kia. Sau câu nói ấy, cả căn phòng bỗng nhiên im phăng phắc. Nét mặt của Mario không hề thay đổi. Cậu ta đang hoàn toàn nghiêm túc!
Mario rất khác biệt, đó là điều chắc chắn. Và khi tôi có được cơ hội để trò chuyện với cậu ấy sau 5 tháng trời theo đuổi, tôi không thể tin được những thay đổi ở con người Mario.
“Tôi đã bỏ lỡ một vài cơ hội để vươn đến đỉnh cao”, Mario tâm sự về cuộc so sánh giữa Messi và Ronaldo năm nào, “Nhưng tôi chắc 100% rằng chuyên môn của mình chẳng thua kém gì họ. Chỉ là... những cơ hội đã trôi qua. Anh biết mà”.
“Tất nhiên, câu chuyện đó đã lâu rồi. Bây giờ thì tôi chẳng thể nào nói rằng mình giỏi như Ronaldo cả. Anh ấy đã giành được bao nhiêu Quả bóng vàng rồi nhỉ? Năm phải không? Không thể nào so sánh được với Ronaldo và Messi đâu. Chẳng ai đủ trình độ cả. Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng có gì phải ghen tị với họ về tài năng bóng đá cả”.
Có thể, sẽ có những người cười nhạo Mario Balotelli – một gã đã 31 tuổi và đã trôi dạt qua CLB thứ chín trong sự nghiệp (Adana Demirspor) nhưng điều đó cũng cho thấy Mario đã thực sự ý thức được vị trí của mình và trân trọng những gì mình đang có.
Hồi đó, Mario chỉ là một đứa trẻ được bao quanh bởi những người đàn anh nghiêm túc. Chúng tôi có Gareth Barry, James Milner, Nigel de Jong, Carlos Tevez. Bên cạnh đó là Joe Hart, David Silva, Yaya Toure, Sergio Aguero và Vincent Kompany dù họ trẻ hơn một chút. Dẫu vậy, nghe cái cách Mario nói về thời trẻ của cậu ta, tôi có cảm giác giống như một người cha đang truyền đạt lại kinh nghiệm cho cậu con trai của mình vậy.
“Tôi nghĩ sai lầm lớn nhất của mình là rời khỏi City”, Balotelli thừa nhận, “Nhưng trong năm đó thì tôi cũng thi đấu rất tốt. Tôi chơi hay trong khoảng 1 năm rưỡi đầu tiên và rồi những vấn đề liên tiếp ập đến. Đến lúc này, khi đã già dặn hơn, tôi biết rằng chia tay City là một sai lầm mà tôi không nên mắc phải. Chứng kiến đội bóng phát triển từng ngày, tôi cảm thấy mình cũng có thể ở lại nhiều năm giống như Kun Aguero”.
“Giá thời đó tôi suy nghĩ được như bây giờ”, Mario cười lớn, “Có khi tôi đã có thể giành được một Quả bóng vàng trong màu áo City cũng nên. Tôi chắc chắn vậy. Nhưng anh biết đấy, phải dần dần thì con người ta mới có thể trưởng thành...”
Balotelli vẫn là hình ảnh nổi bật trong trận MU 1-6 Man City năm nào
Quả thực, Mario Balotelli đủ khả năng để làm điều đó. Cậu ta từng hành hạ tôi trong mỗi buổi tập và giống như một vài cầu thủ lớn khác, cậu ta biết cách tạo ra những điều đặc biệt. Yaya có nét riêng của Yaya, Kun có nét riêng của Kun, Mario có nét riêng của Mario.
Điều gì khiến Balotelli khác biệt? Có lẽ là khả năng thoát khỏi những tình huống khó khăn nhất. Chúng ta được chứng kiến những pha bóng ngẫu hứng mỗi tuần nhưng có lẽ sẽ chẳng có ai vừa xâu kim, vừa kéo bóng để thoát khỏi hai hậu vệ đối phương cả. Chỉ có Mario Balotelli mà thôi.
Và kỹ năng dứt điểm của cậu ta nữa. Cách cậu ta sút penalty chính là miêu tả chân thực nhất cho cách Mario dứt điểm. Cậu ấy có thể sút tung nóc lưới thủ môn nhưng cũng có thể đưa bóng từ từ lăn vào một góc cực khó nào đó của khung thành. Khi vào guồng, cậu ấy thực sự là cơn ác mộng với bất kỳ hàng phòng ngự nào.
Không ai có thể nói rằng Mario không đóng góp vào chức vô địch năm đó của chúng tôi cả, đặc biệt là trận đấu lịch sử với Queens Park Rangers. Mario thả nhẹ trái bóng cho Aguero – đó là pha kiến tạo duy nhất của cậu ta ở Premier League – và giúp chúng tôi giành được chức vô địch đầu tiên sau 44 năm.
“Thú thật, tôi cũng không chắc City có thể giành chức vô địch mùa giải đó”, Mario Balotelli nhớ lại, “Tôi biết chúng tôi có một đội hình tuyệt vời nhưng các đối thủ khác cũng cực kỳ đáng gờm. Đặc biệt là Manchester United. Có rất nhiều người hỏi tôi về trận đấu đó. Họ đều cho rằng chúng tôi thắng vì Queens Park Rangers... cố tình “thả”. Nhưng tin tôi đi, họ không làm vậy đâu.
Những gì Mario nói là hoàn toàn đúng. Sự thật là tôi đã rời City để đến QPR vào giữa mùa và tôi đã ở đó, trong chính trận đấu cuối cùng điên rồ ấy. Và tôi có thể đảm bảo rằng không bao giờ có chuyện QPR “thả” cho City thắng.
Mario Balotelli thừa nhận anh cảm thấy đau đớn khi chứng kiến Italia thi đấu mà không có mình trong đội.
Balotelli, chỉ một cái tên thôi cũng đủ để khiến các cổ động viên Italia trào lên một cảm giác khó tả. Đó là sự tự hào về một trong những chân sút tài năng...
Trước danh hiệu vô địch ấy, Mario Balotelli từng lên đỉnh Châu Âu cùng Inter Milan. Nhưng chiến thắng với City có ý nghĩa hơn cả với cậu ấy.
“Đúng vậy! Chiến thắng trước QPR cảm xúc hơn nhiều so với chiếc cúp vô địch Champions League. Tất nhiên, vô địch Châu Âu là thành quả tuyệt vời, đó là danh hiệu vĩ đại nhất mà bạn có thể giành được ở cấp CLB. Nhưng chiến thắng của City đã mang đến cho tôi quá nhiều cảm xúc. Ngay cả chính tôi cũng không thể tin rằng City đã thực sự vô địch”.
Khi nhắc đến Mario Balotelli, dù thân cậu ấy hay không, những người tôi nói chuyện cùng đều nói rằng đó là một anh chàng “siêu quậy” nhưng đáng mến. Người ta vẫn nhớ như in chiếc áo “Why Always Me?” (Tại sao cứ phải là tôi?) hay cách cậu ấy dùng vai để ghi bàn khi chỉ đứng cách gôn chưa đầy một mét. Chỉ có Mario mới đủ “điên khùng” để làm những thứ như vậy.
Nhưng người dân Manchester không chỉ nhớ về Mario Balotelli vì những gì diễn ra trên sân bóng.
“Tôi cũng chẳng biết đâu, thật đấy”, Mario thừa nhận, “Nhưng tôi nghĩ họ quý tôi với tư cách là một cầu thủ. Và rồi họ đọc được những thứ trên báo. Có quá nhiều báo chí ở đất nước này, họ bịa ra đủ thứ chuyện. Có nhiều lần tôi đang ở nhà và một vài người bạn gọi tới. Họ hỏi rằng tôi có làm cái nọ cái kia như trên báo viết hay không. Tôi ngớ người ra vì tôi chỉ ở nhà thôi mà? Thực ra, cuộc sống của tôi bình lặng hơn nhiều so với họ tưởng tượng. Có những thứ đúng, nhưng phần lớn đều không có thật. Cánh nhà báo vẽ ra quá nhiều chuyện. Họ tạo ra một Mario Balotelli của riêng họ!”
“Anh biết không, trong thời gian tôi ở Anh, ngày nào cái tên Mario Balotelli cũng xuất hiện trên mặt báo. Ngày nào cũng vậy! Nếu chỉ nghe điện thoại để giải thích thôi thì tôi cũng sẽ ngồi hết ngày mất. Gia đình tôi hiểu rằng tôi chẳng quan tâm cho lắm đến những thứ đó, nhưng nếu có thể quay lại, tôi chắc chắn sẽ lên tiếng để xóa tan những tin đồn thất thiệt về mình”.
Trò chuyện với Balotelli lúc này, tôi có cảm giác như trước mặt mình là một con người hoàn toàn khác. Cậu ấy nói rằng sự trưởng thành đến sau sự ra đời của những thiên thần bé nhỏ trong gia đình và cậu ấy có trách nhiệm của một người cha, nhưng tôi biết rằng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Tôi từng chứng kiến nhiều cầu thủ dành nhiều thời gian ở sân tập hơn sau khi có con chỉ để tìm kiếm sự yên tĩnh.
Còn với Mario, sự quyết tâm và niềm tin của cậu ấy như những ngày đầu đến với City vẫn còn nguyên vẹn. Cậu ấy được Roberto Mancini gọi trở lại ĐTQG để chuẩn bị cho những trận đấu ở vòng loại World Cup. Đó là một sự kiện quan trọng. Thế giới có thể sẽ lại được chứng kiến một Balotelli dữ dội giống như cú sút cháy lưới ĐT Đức và theo sau đó là màn ăn mừng có một không hai.
Khoảnh khắc kinh điển sau khi ghi bàn vào lưới ĐT Đức của Balotelli tại Euro 2012
“Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong sự nghiệp của tôi”, Mario quả quyết, “Chắc chắn thế!”
Nhưng mối quan hệ giữa Balotelli và bóng đá Ý chưa bao giờ là dễ dàng. Sinh ra ở Palermo trong một gia đình người Ghana mang họ Barwuah. Đến năm 3 tuổi, Mario được nuôi dưỡng bởi Silvia và Francesco Balotelli. Từ đó, anh cũng lấy luôn họ là “Balotelli”.
“Tôi là người Ý gốc Phi và tôi tự hào về dòng máu của mình”, Mario nói, “Nhiều người từng dè bỉu tôi và nói rằng chẳng có người Ý nào lại da đen cả. Cuộc sống luôn như vậy. Họ chỉ quan tâm khi nào họ cần bạn. Khi bạn không còn giá trị, họ bắt đầu thù ghét và nói ra đủ thứ xấu xa nhất trên đời. Có nhiều nơi ở Ý chẳng ưa tôi. Có thể bây giờ, họ sẽ tốt đẹp vì họ cần tôi. Nhưng đến khi có chuyện gì xảy ra, họ sẽ lại xúc phạm tôi như đã từng làm. Nhưng bây giờ thì chẳng mấy ai nhắc đến tôi vì tất cả những gì tôi làm là luyện tập. Ơn Chúa, tôi đang sống ở một thành phố không có quá nhiều thứ để làm. Vì thế, cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì để nói tới cả”.
Khi một cầu thủ đến Thổ Nhĩ Kỳ, anh ta thường sẽ chọn Istanbul vì ở đó nhiều cảnh đẹp và đời sống ban đêm ở đó thì miễn chê. CĐV của Istanbul cũng cực kỳ tuyệt vời. Nhưng Mario lại chọn Adana. Đây cũng là một thành phố lớn nhưng nó khác hẳn nơi thủ đô hoa lệ. Đội bóng ở đây cũng không được kỳ vọng nhiều giống như những CLB giàu truyền thống. Một cuộc sống bình lặng, luyện tập và tạ ơn Chúa mỗi ngày. Quả thực, tôi chưa bao giờ nghĩ Mario Balotelli sẽ chọn một cuộc sống như vậy.
“Nếu có thể, tôi muốn được trở lại tuổi 16”, Mario Balotelli tâm sự, “Mọi thứ lúc đó vẫn còn đẹp đẽ như một giấc mơ...”
Dịch từ An audience with Mario Balotelli – The Athletic
Trong khi Pep Guardiola đang cố gắng chấm dứt chuỗi phong độ tệ hại nhất của CLB trong 1 thập kỷ, Cole Palmer, Jadon Sancho, Romeo Lavia và Tosin Adarabioyo đang cùng HLV Enzo Maresca làm nên cuộc cách mạng tại Chelsea.
Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.
“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.
Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.