Trên The Players’ Tribune, thủ thành Alisson Becker kể kỷ niệm về người cha quá cố và cách anh bước qua nỗi đau khi đột ngột mất đi một người thân có ý nghĩa to lớn với cuộc đời mình.
![]() |
1. Tôi nhớ hình ảnh của bố mình thời trẻ, hình ảnh đó sâu sắc hơn cả một ký ức. Ký ức thì thường lờ mờ, còn hình ảnh này thì khác. Nó sống động và ấm áp. Gần như một giấc mơ.
Tôi nghĩ lúc đó mình khoảng 3 tuổi và thường đá bóng mini với anh trai Muriel trong phòng khách. Anh ấy khi đó 8 tuổi và tôi luôn chơi với anh, như thể là tôi có sợi dây buộc quanh anh ấy.
Sau một ngày dài làm việc, bố trở về nhà và thường nằm dài trên sofa. Bạn có biết những ông bố nằm dài ra sau một ngày làm việc và như thể có 400 pound trọng lượng đè xuống không? “Aaa, tôi mệt quá rồi...”
Khi ấy, bố thường kê gối dưới đầu và tay phải đặt xuống ghế. Anh em tôi khi ấy sẽ chạy vào phòng và lay bố dậy: “Bố dậy đi, nhanh lên bố”.
![]() |
Bố sẽ phản đối trong vài giây, rồi sau đó lăn khỏi sofa và nằm trên thảm. Sau đó bố lăn vào phía dưới ghế và biến mất. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là 2 cánh tay to lớn nhô ra từ bóng tối, vẫy vẫy.
“Hôm nay con sẽ không thể ghi bàn đâu vì ta là Taffarel”. Đấy chính là World Cup, sân bóng là tấm thảm và gầm ghế chính là khung thành. Bàn tay to lớn của bố tôi là Taffarel. Anh trai tôi là Rivaldo, Bebeto, Ronaldo, Dunga... Còn tôi là bất cứ ai mà anh ấy không chọn (số phận của mấy đứa em là vậy mà).
Hình ảnh đó sống động đến mức tôi vẫn nhớ cả mùi của chiếc ghế sofa, nhớ mùi của bếp khi mẹ đang nấu ăn và mùi từ quần áo của bố. Tôi có thể thấy đôi tay to lớn của bố đang vẫy, cố gắng cản phá pha luân lưu trong trận chung kết World Cup. Thỉnh thoảng bố thò đầu ra khỏi gầm ghế và làm mặt hề, khi ấy anh em tôi lại cười như điên. Không cần phải nhắm mắt lại để nhìn thấy điều đó, tôi vẫn còn nhớ cảm giác của thời gian đó, mọi thứ cứ như mới hôm qua.
2. Khi nhận tin bố qua đời, tôi đang cách nhà cả một đại dương. Lúc đó tôi đang ở Liverpool, giữa mùa giải 2020/21. Bố ra đi thật đột ngột khiến ai cũng sốc. Mẹ gọi cho tôi và bảo rằng có một vụ tai nạn, bố bị chết đuối ở hồ gần nhà. Tất cả những gì tôi có thể nhớ về lúc đó là cảm giác của sự mất mát. Tôi không tin được là bố đã ra đi. Như người ta vẫn hay nói, bố là một người đàn ông đích thực, mạnh mẽ và can trường.
![]() |
Tôi vẫn thường được nghe kể những câu chuyện của bố hồi nhỏ. Bố cũng là thủ môn. Có lẽ dòng máu thủ môn chảy trong DNA của nhà chúng tôi thì phải. Ở trên sân, họ nói bố không biết sợ là gì, thậm chí cả việc đưa mặt ra trước mũi giày của tiền đạo. “Bố cháu ‘chiến’ lắm”, bạn bè ông hay nói vậy.
Tôi nghĩ đó không chỉ là một câu chuyện, đó là sự thật mang ý nghĩa sâu rộng hơn cả khía cạnh bóng đá. Dù ở trên sân hay ngoài đời, bố là người đàn ông đích thực. Trong mọi việc mình làm, bố luôn đặt gia đình lên trên hết. Lúc nào cũng vậy.
Khi bố mất, tôi hoàn toàn suy sụp, thậm chí không thể nghĩ về bóng đá được nữa. Tôi phải cố nhắc nhở mình rằng tôi vẫn còn chơi bóng và chúng tôi đang chiến đấu vào top 4. Câu chuyện còn phức tạp hơn nữa khi giai đoạn đó là giữa đại dịch và để về nhà thực sự là cơn ác mộng. Vợ tôi khi ấy mang thai nhóc thứ ba và Covid-19 lại bùng phát ở Brazil. Bác sĩ nói rằng việc việc đi lại quá mạo hiểm nên cô ấy ở Liverpool với các con. Vợ tôi thực sự rất buồn vì cô ấy yêu quý bố tôi lắm. Chúng tôi luôn đùa rằng bố quý vợ tôi nhất. Nếu vợ chồng tôi có bất đồng nhỏ nào trước mặt bố, bố luôn bảo rằng: “Bố nghĩ Natália đúng”. Vợ tôi như một người con gái ruột của bố.
Vậy mà tôi sẽ phải bay về Brazil một mình. 2-3 ngày sau đó mọi thứ thực sự nhòa đi. Điều tôi có thể nhớ là những bó hoa được gửi đến nhà tôi. Từ Virgil, Andy, Fabinho, Firmino, Thiago... Tất cả những người anh em của tôi. Mọi người gửi những đóa kèm những lời chia buồn sâu sắc. Và không chỉ có đồng đội mà cả Pep Guardiola và Carlo Ancelotti cũng gửi tôi những lời chia buồn. Điều đó thực sự khiến tôi cảm động. Cứ 10 phút lại có tiếng gõ cửa, một nhân viên chuyển phát tay cầm bó hoa.
Tôi nghĩ họ không hiểu rằng những cử chỉ nhỏ như thế có ý nghĩa như thế nào với tôi đâu. Nó như một lời nhắc nhở rằng kể cả những đối thủ lớn nhất cũng biết rằng phía sau sân bóng chúng ta đều là con người với nhau. Tôi sẽ không bao giờ quên khi Jürgen gọi điện cho tôi, tôi nói rằng cảm thấy có lỗi khi bỏ lỡ việc tập luyện vì chúng tôi đang nằm ngoài top 4 và cần giành lấy mọi điểm số. Nhưng Jürgen nói tôi hãy dành nhiều thời gian nhất có thể cho gia đình.
Tôi đáp: “Vâng, nhưng...”
Thầy nói: “Không, không. Cậu không cần lo lắng về điều gì hết”.
![]() |
Jürgen cũng mất cha ở cùng độ tuổi như tôi và ông ấy hiểu nỗi đau mà tôi gánh chịu. Ông ấy không chỉ là HLV mà còn là người cha thứ hai của tôi. Tôi nghĩ mọi người có thể thấy điều đó từ khoảnh khắc ông chạy như bay suốt nửa sân rồi nhảy xà vào vòng tay tôi khi Origi ghi bàn vào lưới Everton. Thỉnh thoảng tôi lại mở clip đó lên và lần nào cũng bật cười. Không chỉ thế, còn rất nhiều khoảnh khắc mà công chúng không bao giờ được chứng kiến khi chúng tôi ngồi trên xe bus trong những chuyến làm khách, ăn mừng chiến thắng bằng một cốc bia như một người Đức và một người Brazil đích thực.
Jürgen cho phép tôi dành thời gian để gặm nhấm nỗi buồn, và không nhiều HLV có thể hiểu điều đó. Với tôi, đó chính là phong cách Liverpool. Ở đây mọi thứ rất khác, kể cả các cầu thủ. Ray Haughan, lãnh đội của chúng tôi thời điểm đó, nhắn tin và bảo tôi rằng toàn bộ thành viên đã nhất trí trả tiền cho một chuyến bay riêng để tôi có thể đến đám tang nên tôi không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Nhưng tình hình lúc đó thì không thể vì khi ấy nếu bay ra khỏi nước Anh, bạn sẽ bị cách ly 14 ngày trong khách sạn sau khi trở về. Nghĩ đến việc trở về từ đám tang của bố và bị nhốt trong khách sạn một mình suốt 2 tuần thật sự quá khó chịu, nhưng điều kinh khủng nhất là nghĩ đến cảnh vợ tôi phải ở một mình trong suốt thời gian đó. Cô ấy sắp bước vào tam cá nguyện thứ ba và bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Tôi gọi điện cho mẹ và anh trai, giải thích tình hình và đó là cuộc điện thoại kinh khủng nhất cuộc đời tôi. Chúng tôi khóc rất nhiều, nhưng sau tất cả, tôi nghĩ rằng bố sẽ muốn tôi ở lại với các con cùng “cô con gái yêu thương” của bố để che chở họ, bất kể điều đó thực sự là quyết định khó khăn. Đó là cách bố sống cuộc đời của mình và có lẽ là cách tốt nhất để tưởng nhớ bố.
Mỗi khi có cơ hội ôm bố, tôi đều làm như vậy. Mỗi khi có cơ hội nói lời yêu thương tới bố, tôi đều nói ra. Thế nên chẳng còn gì tôi chưa nói với bố cả. Bố biết điều đó. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy xa nhà đến thế.
Chúng tôi phải xem đám tang qua FaceTime. Anh trai tôi cầm điện thoại trong suốt tang lễ để tôi có thể cầu nguyện, khóc cùng mẹ và nói lời từ biệt với bố lúc này đang ở trong cỗ quan tài. Nghe thì thật kỳ lạ, nhưng trong khoảnh khắc đó, bạn quên mất mình đang xem qua màn hình. Toàn bộ ký ức ùa về, tình yêu trỗi dậy như bắc một cây cầu nối liền khoảng cách và tôi được trò chuyện với bố ở cõi vĩnh hằng. Đúng thế, tôi chẳng còn gì để nói với bố cả vì chúng tôi đã nói hết với nhau rồi, ngoại trừ một câu: “Cảm ơn bố”. Bố không chỉ là người bố yêu quý mà còn là người bạn.
![]() |
Nếu không có đồng đội và CLB, tôi không biết mình vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào nữa. Khi trở lại tập luyện vài ngày sau tang lễ, thỉnh thoảng tôi lại bất chợt nghĩ về bố. Tôi lại nhớ đến hình ảnh bố đứng ở đường biên khi tôi còn nhỏ để xem tôi chơi bóng, bố đứng đó mà chẳng nói một lời. Hay những lúc câu cá với bố bên hồ, ngồi quanh bếp barbeque với bố và uống chimarrão (trà mate) và nói chuyện. Hay cái lần bố úp cả chiếc bánh sinh nhật vào mặt mình để ăn mừng khi Taffarel có pha cứu 11m nổi tiếng ở World Cup 1998. Hoặc khi bố nằm xuống sofa sau một ngày dài nhưng vẫn còn sức chui xuống gầm ghế và đóng giả làm Taffarel...
Những khoảnh khắc đó lóe lên trong đầu, và mỗi lúc như thế tôi lại khóc ngay giữa buổi tập. Hãy thử tưởng tượng bạn đang sắp xếp hàng rào để ngăn cản một cú đá phạt của Trent, thế rồi nước mắt cứ lăn dài trên má. Khó lòng mà cầm được nước mắt lắm các bạn à.
Thế nhưng các đồng đội của tôi thật tuyệt vời. Họ chẳng bao giờ phán xét tôi dù chỉ nửa lời. Họ hành xử như thể chúng tôi là một gia đình và họ cùng buồn với nỗi buồn của tôi. Tập luyện trở lại giúp tôi có được sự an yên. Tôi luôn nói rằng tôi không “chọn” bóng đá. Bạn không thể chọn những gì là vô thức, những thứ đã có sẵn trong xương tủy.
3. Ở Brazil, bóng đá là một con sóng mà bạn cưỡi. Trở lại sân cỏ là một trong những yếu tố chính giúp tôi lấy lại cảm giác bình yên. Tôi cưỡi sóng đến vùng nước lặng.
Khi trở về nhà sau buổi tập, cơ thể tôi mệt rã rời. Tất cả những gì tôi muốn là nằm dài xuống sofa như bố, một tay cầm chimarrão, kê gối dưới đầu. Và hàng ngày, như chiếc đồng hồ, cậu con trai Matteo của tôi lại chạy vào phòng khách sau khi đi học về và đặt trái bóng vào tay tôi.
![]() |
“Chơi bóng đi bố”.
Thằng bé 5 tuổi rồi và rất yêu bóng đá. Cách chúng tôi phát hiện ra thằng nhóc biết cách đánh vần là nhờ một lần chúng tôi vào YouTube và phát hiện ra ở phần lịch sử tìm kiếm có những kết quả: “livrpo”, “hi liit liverpol”, “livrpool dad save”, “liverpool vs meelan”, “all we need is alisson becker song”. Matteo càng ngày càng đánh vần tốt hơn, cho đến khi có thể nói Liverpool. Nó sẽ vô cùng tức tối khi chúng tôi bắt đi ngủ trước những trận đấu muộn ở Champions League. Điều đầu tiên thằng bé sẽ làm khi ngủ dậy là xem highlights trên YouTube.
Cho đến giờ tôi chưa bị chỉ trích lần nào.
“Chúng ta hòa vào tối qua”.
“Thật sao? Chúng ta hòa ư?”
“Vâng, họ ghi bàn và chúng ta cũng ghi bàn. Con yêu bố”.
Sau đó lúc nào cũng đến màn chơi bóng ở trong phòng. Dù có mệt thế nào thì tôi, cha của thằng nhóc, cũng phải là thủ môn. Chúng tôi bắt đầu với khung thành là gầm ghế sofa, cho đến một ngày thằng bé bắt chúng tôi mua một cái “khung thành xịn”. Chúng tôi đặt cái gôn nhỏ đó trước sofa, và tôi nằm xuống sàn cố gắng ngăn cản con, giống như bố tôi ngày xưa cố gắng cản phá tôi.
Tấm thảm chính là sân bóng. Con trai tôi là Mo, Trent hoặc Vini Jr. Tôi luôn bảo thằng nhóc rằng tôi muốn làm Taffarel, nhưng nó muốn tôi là Alisson. Câu chuyện cứ lặp đi lặp lại, hết lần này sang lần khác.
3 tháng sau khi bố tôi mất, con trai Rafael của tôi chào đời. Với vợ chồng tôi, đó giống như hy vọng về một sự tái sinh, một tia sáng chiếu rọi cuộc sống của chúng tôi. Tên của thằng bé có ý nghĩa đặc biệt với vợ chồng tôi, nó xuất phát từ tiếng Hebrew có nghĩa là “Chúa đã chữa lành”.
6 ngày sau khi Rafael chào đời, một điều đặc biệt đã xảy ra mà tôi không thể nào lý giải được. Chúng tôi có trận đấu quan trọng trước West Brom. Chúng tôi khi đó đang chiến đấu cho vị trí tham dự Champions League và bắt buộc phải giành chiến thắng. Đó là ngày mà cảm giác như mọi thứ đều không đâu vào đâu, và khi trận đấu chỉ còn vài giây nữa, tỷ số vẫn là 1-1. Là thủ môn, bạn chỉ biết đứng ở vòng cấm địa của mình trong những giây phút đó với cảm giác bất lực.
Nhưng chúng tôi được hưởng một quả phạt góc. Và HLV thủ môn của chúng tôi thúc giục tôi dâng lên. Chẳng còn gì để mất trong hoàn cảnh ấy nữa. Thế là tôi chạy nhanh nhất có thể, xuất hiện ở vòng cấm khi Trent thực hiện cú đá. Thành thực mà nói, là thủ môn, bạn không bao giờ nghĩ là mình sẽ ghi bàn đâu. Tôi chỉ xuất hiện ở vòng cấm với mục đích tạo nên sự hỗn loạn.
Và điều tiếp theo mà tôi biết là trái bóng ở trước mặt. Tôi lắc đầu và rơi xuống. Sau đó, xung quanh tôi là một luồng sáng ấm áp, đấy là cách duy nhất tôi có thể miêu tả về tình huống đó. Tất cả mọi người ôm lấy tôi. Thiago ôm tôi và khóc. Firmino ôm tôi, vừa khóc vừa cười trong khoảnh khắc ấy. Mo thì ăn mừng như một đứa trẻ, nhảy cẫng lên. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy hạnh phúc như thế sau khi người khác ghi bàn. Vui thực sự.
Điều đáng nói là lúc đó chúng tôi vẫn thi đấu trong những sân vận động không có khán giả, không có tiếng gầm của người hâm mộ, thế nên điều duy nhất tôi cảm nhận được là tình cảm của đồng đội, những người đã bên tôi qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời. Toàn bộ khu vực kỹ thuật, ban huấn luyện, nhân viên phụ trách trang phục thì reo hò to đến mức tôi cảm giác như mình đang lại đứng trước khán đài The Kop.
Tôi nhớ khi ấy tôi đã ngước nhìn lên bầu trời, đó là một ngày mưa xám trời ở Anh. Nhưng với tôi, bầu trời được lấp đầy bởi ánh sáng.
Tôi nói: “Pai... pai... (bố ơi, bố). Bàn thắng này dành cho bố”.
Sau khi trở về phòng thay đồ, tôi ngồi xuống cởi giày ra. Và trong khoảnh khắc đó, khi bạn vừa mất đi một người thân, khó lòng không đặt câu hỏi cho bản thân: “Bố có thấy không? Bố có chứng kiến bàn thắng đó không?”
![]() |
Tôi là người có đức tin, nhiều người biết điều ấy. Nhưng nhiều người không biết rằng đức tin chỉ đến với tôi trong giai đoạn sau này. Ngày tôi còn nhỏ, gia đình tôi là những người theo Đạo Thiên Chúa “tại gia”. Cha mẹ tôi cầu nguyện hàng ngày, nhưng chúng tôi ít khi đến nhà thờ. Tôi tin vào Chúa, nhưng với tôi Chúa khá xa lạ. Càng lớn và trải qua nhiều thăng trầm, tôi nhận ra Chúa gần gũi hơn tôi tưởng rất nhiều.
Đức tin không phải thứ có thể nhìn thấy hay diễn đạt thành lời. Đó là quyền năng chứ không chỉ là cảm xúc hay khẩu hiệu. Đó niềm tin tuyệt đối vào Con của Thiên Chúa, Chúa Jesus.
Tôi nghĩ về điều này mỗi khi nghe những câu đầu của một ca khúc cảm xúc nhất trong bóng đá: “When you walk... through a storm...”
Có khoảng 5000 ca khúc khác nhau về bóng đá trên khắp thế giới. Nhưng chỉ có một bài hát duy nhất chạm đến trái tim tôi theo cách đó. Tại sao lại như vậy? Tôi nghĩ là vì nó mang ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống. Bất kể bạn là ai, một ngày nào đó bạn sẽ phải đối diện với khổ đau thực sự. Những giấc mơ của bạn sẽ tan biến. Bạn sẽ mất đi những người bạn yêu thương trong cuộc đời.
Trong những thời khắc đó, bạn không thể không tự hỏi bản thân câu hỏi khó trả lời nhất thế giới: “Họ có đang dõi theo chúng ta không? Liệu ta có gặp lại họ?”
Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại bố. Tôi hy vọng được thấy bố ở cõi vĩnh hằng với một cốc chimarrão trên tay, và có thể 2 bố con sẽ đi câu cá như ngày xưa. Không cần nói gì nhiều, chỉ ngồi đó tận hưởng làn nước dịu êm.
![]() |
Cho đến lúc đó, tôi chắc chắn một điều: Tôi sẽ không bao giờ bước đi một mình. Trong 4 năm qua kể từ khi bố mất, các đồng đội, HLV, bạn bè và hàng xóm đã dành cho gia đình tôi những lời động viên và tình cảm tuyệt vời. Tôi cũng biết rằng bố vẫn ở bên chúng tôi. Không chỉ trong mơ, mà mỗi lần trở về nhà sau buổi tập và nằm xuống sofa, cảm thấy như thể mình nặng 400 pound và tôi nghe thấy tiếng bước chân của Matteo lẫn Rafael từ phòng khác.
“Bố ơi!”
“Bố đang mệt lắm”
“Bố làm thủ môn đi”
“OK, OK, OK”
Tôi lại lăn xuống sàn.
“Yeahhh”
Mỗi lần các con chạy đến, mỗi lần tôi nằm xuống thảm và bảo vệ khung thành bằng đôi tay mình, mỗi lần tôi làm mặt hề, tôi lại cảm thấy như bố đang hiện diện ở đó.
“Hôm nay con sẽ không ghi bàn được đâu. Ta là Taffarel!”
Tiếng cười của lũ trẻ vang lên. Với tôi, đó là thanh âm của Chúa.
Lược dịch từ The Players’ Tribune