Dimitar Berbatov nổi tiếng với cách chơi bóng uyển chuyển, mềm mại cùng vẻ ngoài đôi khi phớt đời của mình. Cái gì cũng có lý do của nó, kể cả sự lạnh lùng, tỏ ra không quan tâm ấy.
![]() |
- Nhìn lại sự nghiệp của mình, anh miêu tả lối chơi của bản thân như thế nào?
- Vâng, không cần khiêm tốn làm gì, tôi cho rằng từ rất lâu trước khi khái niệm tiền đạo lùi sâu trở nên phổ biến thì tôi và Robbie Keane đã làm điều đó ở Spurs: Lùi xuống từ vị trí tấn công ở trung tâm để nhận bóng và phối hợp với đồng đội phía sau, thi đấu như một số 9 và số 10 kết hợp lại. Tôi luôn thích làm điều đó vì tôi có kỹ thuật, cảm giác bóng nên đọc trận đấu cũng dễ hơn. Tôi rất thích lùi sâu và luôn cố gắng chuyền bóng cho đồng đội để họ ghi bàn. Đôi khi, kiến tạo còn mang tới cảm giác sướng hơn cả ghi bàn. Bây giờ thì có khái niệm số 9 ảo rồi, nhưng đừng quên rằng ngày xưa, trước cả thời của tôi, đã có những tiền đạo sẽ di chuyển để nhận bóng và kiến tạo cho đồng đội. Bóng đá vận hành như một chu kỳ.
- Lối chơi của anh truyền cảm hứng cho nhiều người. Thậm chí có những bài hát viết dành cho anh, bao gồm một bài tên “Berbatov Spin”…
- Tôi không biết điều này. Đó cũng là điều tôi vừa mới nhắc đến, vì Berba Spin là một pha kiến tạo, nó đẹp và đúng thời điểm, mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Tôi đồng ý rằng một bài hát là cách rất hay để miêu tả về pha bóng đó. Những kiểu động tác và ứng biến đó khiến tôi thấy rất phấn khích. Khi thực hiện Berba Spin, tôi có thể nghe thấy mọi người thốt lên “Whoaaa”. Khi kiến tạo cho Cristiano Ronaldo ghi bàn, pha bóng đó khiến ngày hôm đó của tôi trở nên trọn vẹn.
- Anh vẫn thường xuyên xem lại clip đó chứ? Và bàn thắng đó có tóm tắt đầy đủ về anh, dù người khác ghi bàn, không?
- Tôi có rất nhiều pha kiến tạo đẹp không thường xuyên được nhắc tới, tình huống đó là một pha bóng luôn được gợi lên, và tôi cũng ghi nhiều bàn thắng đẹp nữa. Nhưng pha bóng đó thì miêu tả đúng về tôi: Đó là góc nhìn của tôi về bóng đá cũng như quan điểm về cách chơi bóng. Sự ngẫu hứng tất nhiên phải đi kèm với hiệu quả vì nếu bạn ngẫu hứng mà không có kết quả thì tốt nhất là nên vào rạp xiếc. Trong trường hợp của tôi, tôi muốn ngẫu hứng với những bàn thắng và đường kiến tạo đẹp. Đôi khi nó mang lại kết quả, có lúc không, nhưng bóng đá là như thế. Bạn cần mang tới niềm vui và sự giải trí cho mọi người, đi kèm cả kết quả. Đó là tôi, và với tôi nó hiệu quả.
- Anh từng nói trước đây về việc cố gắng tỏ ra thật ngầu và làm như không quan tâm sau đường kiến tạo cho Ronaldo...
- Tôi muốn quay lại thời gian và xem đi xem lại pha bóng đó, vì chúng ta thường nhớ về những ngày tháng cũ, chúng ta nhớ khi mình từng chơi bóng và muốn xem lại mình đã làm gì những ngày tháng đó. Nếu bạn xem tình huống sau bàn thắng, thì bạn nói đúng rồi: Tôi bước đi và giả vờ như “Có gì đâu mà mọi người, tôi làm thế suốt. Có gì mà phải ầm ĩ vậy?” Nhưng trong lòng, tôi biết mình vừa làm được một điều đặc biệt bởi những tiếng hò reo của khán giả đã nói lên điều đó. Ngay lập tức tôi biết là họ yêu pha kiến tạo ấy.
- Cái vẻ không bận tâm đó trở thành thương hiệu của anh trong cả sự nghiệp, thậm chí sau khi anh vừa làm được những thứ đặc biệt. Điều đó xuất phát từ đâu?
- Những điều tôi chuẩn bị chia sẻ sau đây nghe thì có vẻ buồn cười. Theo một cách nào đó, nó liên quan đến cách tôi nhìn nhận bóng đá giống như kung fu. Cách tôi di chuyển giống như đang lướt đi. Vì sao lại như thế? Là vì hồi nhỏ, có một bộ phim tên là “The Call Me Trinity” do Bud Spencer và Terence Hill đóng. Tôi không biết các bạn có biết những diễn viên ấy không? Thực ra có 2 phần là “They Call Me Trinity” và “Trinity Is Still My Name”. Nhân vật chính trong phim lúc nào cũng tỏ ra thảnh thơi, không bận tâm sự đời, nhưng anh ta lại là tay súng cừ nhất miền Tây và mọi người đều biết điều đó, đồng thời rất nể phục anh ta. Nếu bạn đánh giá thấp anh ta, bạn sẽ phải há hốc mồm vì những gì anh làm được.
Ngày bé khi xem bộ phim đó, tôi nghĩ: “Mình thích anh chàng đó. Anh ta phớt đời và ngầu lòi. Anh ta biết mình giỏi, nhưng chẳng cần thể hiện ra vì anh ta tự tin vào bản thân, không quan tâm người khác nghĩ gì về mình”. Có lẽ, tôi đã vô thức đưa hình ảnh đó vào lối chơi của mình và có thể cả trong cuộc sống nữa. Tôi là người rất yêu điện ảnh, thích xem phim nên hình tượng đó trở thành một phần con người lẫn cách tôi chơi bóng.
![]() |
- Anh có nghĩ bây giờ tính cá nhân đang bị mai một khi các cầu thủ bị huấn luyện một cách máy móc nhiều hơn trong một hệ thống chiến thuật?
- Tôi không phải kiểu người thích so sánh bản thân với người khác hay giai đoạn khác, nhưng bóng đá hiện nay đã thay đổi. Nó yêu cầu nhiều thể lực và tính chiến thuật hơn. Tôi hiểu rằng, suy cho cùng, kết quả là điều quan trọng nhất. Nếu bạn ở ngôi dẫn đầu, bạn là nhà vô địch, kiếm nhiều tiền hơn, được chơi ở Champions League, và lại kiếm thêm nhiều tiền nữa. Đừng quên bóng đá là kinh doanh. Nhưng bóng đá cũng là nghệ thuật nữa. Bóng đá là tình yêu của đời tôi. Thời kỳ tôi còn thi đấu phù hợp với tôi hơn vì nó có tính nghệ thuật và chất thơ - bạn được cầm bóng, suy nghĩ và dùng tư duy vượt trội để đánh bại đối thủ, cũng như giúp khán giả được giải trí. Tôi không nói là không còn những mẫu cầu thủ như thế nữa: Lionel Messi vẫn thi đấu, ngoài ra là Ronaldo và Kevin De Bruyne, dù cậu ấy đã rời Manchester City. Chúng ta vẫn có những nghệ sĩ sân cỏ, nhưng giờ bóng đá thiên về thể chất, thể lực hơn.
- Anh đã đi một hành trình dài để vươn tới đỉnh cao. Có đúng là anh đã từng đá bóng với trái bóng làm từ bàng quang của lợn?
- Đúng như vậy. Thế nên đôi khi nhìn lại quá khứ và hoài niệm cũng tốt: Được nhớ về một thời, nhớ lại chúng ta từng sống như thế nào. Tôi cũng cố gắng dạy các con những gì tôi từng trải qua. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình. Trong gia đình tôi, chúng tôi lớn lên trong hoàn cảnh không khá giả nên không có nhiều tiền để chơi bóng, do đó chúng tôi phải biết xoay sở ứng biến. Thời đó, tôi đâu hiểu khó khăn là thế nào, chỉ biết được đá bóng là vui rồi. Không có điện thoại, không mạng xã hội, vậy chúng ta phải làm gì? Bạn cần tìm ra giải pháp, phải bước ra phố. Bạn lao vào gây chuyện với người khác, hoặc đơn giản là tìm niềm vui bằng cách nào đấy.
Với chúng tôi, đó là đá bóng. Không có trái bóng ư? Không sao cả. Hồi đó có tục lệ vào dịp lễ đặc biệt là mổ lợn, phụ nữ nấu nướng và chừa lại phần bàng quang. Chúng ta bơm căng nó lên, nghe thì thấy hơi ghê, nhưng đúng là nhìn cũng khá giống trái bóng. Quấn quanh nó bằng một cái khăn, vậy là chúng ta có một trái bóng rồi. Chúng tôi cứ thế đá, đến khi nào bóng “hỏng” thì thôi. Rồi sau đó bạn lớn lên, nhiều thứ thay đổi và có một trái bóng đúng nghĩa. Nếu gặp may, có sự kiên nhẫn và biết nỗ lực chăm chỉ, bạn có thể trở thành cầu thủ bóng đá.
- Phải chăng việc chơi bóng với bàng quang lợn là lý do anh kiểm soát bóng mượt mà đến vậy?
- Tôi nghĩ lý do là tôi bắt đầu chơi bóng từ rất sớm, từ nhỏ tôi đã biết mình muốn làm gì. Tôi tìm thấy mục tiêu sống từ sớm và khiến tôi không phạm những sai lầm mà nhiều thanh niên mắc phải. Tất nhiên tôi cũng có sai lầm, nhưng chúng nhỏ thôi, không lớn đến mức không thể làm lại. Tôi biết tôi muốn làm cầu thủ bóng đá, tôi thực sự tập trung để đạt được mục tiêu này. Điều đó đã cứu rỗi tôi và mở đường giúp tôi vươn tới đỉnh cao của riêng mình.
- Thú vị thật, anh từng nói rằng khi người hâm mộ hát về anh trong trận đấu, dù là nội dung tích cực, thỉnh thoảng anh cảm thấy không thoải mái...
- Đúng vậy. Lần đầu tiên tôi nghĩ mình trải nghiệm điều đó là ở Spurs, khi mới chuyển đến nước Anh. Khi còn chơi bóng ở Đức, có vài lần điều đó cũng diễn ra, nhưng không to như ở Anh, nơi mà họ hát và hô tên bạn. Lần đầu nghe thấy như thế, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nó đặt tôi vào sự chú ý và tôi chưa sẵn sàng như thế, tôi chỉ muốn chơi bóng, dù chúng tôi có được chú ý trên sân cỏ đi chăng nữa. Lúc ấy, tôi hỏi đồng đội: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi muốn điều đó ngưng lại”. Cảm giác hơi ngượng ngùng xấu hổ một chút. Đúng là nó rất tuyệt, một hành động tuyệt vời của người hâm mộ và tôi rất trân trọng, nhưng đôi khi nó khiến tôi không thoải mái.
![]() |
- Thật ngạc nhiên khi nghe điều này từ một ngôi sao. Một người như Cristiano Ronaldo chắc chắn sẽ rất thích điều như thế...
- Mỗi người một tính, tùy thuộc vào cách bạn nhìn nhận cuộc sống và cảm thấy hành động đó như thế nào. Có lúc khi ghi 4-5 bàn, khi tôi cảm thấy tự tin và hợp tâm trạng, trong đầu tôi cũng hát theo họ. Nói chung mọi thứ phụ thuộc vào từng tình huống.
- Khi cảm thấy thiếu tự tin, cái bộ dạng phớt đời của anh có phải một lớp vỏ che đậy cảm xúc?
- Tất nhiên rồi. Ai cũng có những khó khăn trong sự nghiệp, và trong trường hợp của tôi, giống như bao tiền đạo, đấy là khi không ghi bàn trong những thời điểm bị để ý theo cách không mấy tích cực. Vị trí tiền đạo mặc định bạn cần phải ghi bàn, nếu không tức là bạn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng còn nhiều thứ để đánh giá một tiền đạo: Cách anh ta phối hợp, di chuyển, tạo ra không gian, giữ bóng và đưa đồng đội vào vị trí phù hợp. Nhưng số một vẫn là bàn thắng. Thế nên khi tôi không ghi bàn thì quả thực rất khó chịu.
Tôi thường ngồi trong nhà mình hoặc bất cứ đâu, tua lại trận đấu trong đầu. Liệu tôi đã làm đủ tốt chưa? Tôi cần làm gì trong trận đấu tiếp theo hay có thể cải thiện như thế nào? Đó có thể là một trạng thái nguy hiểm, bởi nếu không biết cách thoát khỏi vòng luẩn quẩn của mớ suy nghĩ tiêu cực, bạn sẽ bị cuốn vào trong đó một thời gian dài. Đó là lý do, đôi khi vấn đề trong bóng đá không phải bạn làm được gì với đôi chân mà là cái đầu. Nếu bạn không đủ giỏi, đôi chân sẽ căng cứng và toàn bộ mọi thứ sẽ không tốt.
Đây là điều tôi cũng nói với các cầu thủ trẻ, đặc biệt là ở Bulgaria. Đúng, tiền đạo nào cũng sẽ gặp vấn đề nếu không ghi bàn, tôi từng ở hoàn cảnh đó. Điều duy nhất lúc này cần làm là phải giữ một tinh thần thật mạnh mẽ. Chuyện này đương nhiên là khó. Nếu xung quanh bạn là người tốt và ở môi trường phù hợp - vợ con, bạn bè, người đại diện, đồng đội, HLV - họ sẽ có thể giúp đỡ bạn. Nếu bạn có thể tự giúp bản thân mình thì thậm chí còn tốt hơn. Nhưng đừng ở trong vòng luẩn quẩn của suy nghĩ tiêu cực quá lâu.
- Anh có tự hào về sự nghiệp của mình không?
- Cực kỳ tự hào, vì tôi đến một đất nước nhỏ, sau đó đến Anh và khoác áo Manchester United, đấy là vinh dự to lớn với tôi. Tôi biết mình đã nỗ lực thế nào để đến đó. Có những đồng nghiệp thành công hơn tôi, có người thì không thành công bằng, nhưng tôi hạnh phúc vì là một phần lịch sử của một CLB lớn như Manchester United, cũng như tất cả CLB tôi từng khoác áo. Tôi cũng bỏ lỡ một vài cơ hội đoạt danh hiệu, nhưng bóng đá là thế, đôi khi hơi tàn nhẫn. Bạn cần chấp nhận và tiếp tục làm việc.
- Anh muốn mọi người nhớ về cầu thủ Dimitar Berbatov như thế nào?
- Tôi hy vọng đã mang tới sự giải trí cho mọi ngươi. Tôi biết là tôi đã làm được điều đó, thành thật là vậy. Tôi luôn nỗ lực hết sức, và dù có lúc mọi thứ không như ý muốn, nhưng tôi luôn sẵn sàng thử lại để ra kết quả. Khi mọi người xem những clip của tôi, những bàn thắng và pha kiến tạo tôi đã thực hiện, tôi muốn mọi người thấy được chất thơ trong từng động tác, cách tôi ngẫu hứng, nhảy múa với trái bóng, cách tôi chạm bóng, đọc trận đấu. Nếu tôi có thể truyền cảm hứng cho một vài bạn nhỏ làm theo thì thật tuyệt.
Theo FourFourTwo