20 tuổi, Arda Güler muốn mình là một người dẫn lối cho thế hệ mới ở Thổ Nhĩ Kỳ. Và câu chuyện mà anh kể trên The Players’ Tribune có thể là nguồn cảm hứng nào đó cho những cô cậu bé ngoài kia không từ bỏ ước mơ của mình.
![]() |
1. Gửi đến tất cả em nhỏ ở đất nước xinh đẹp của tôi. Đã đến lúc tôi kể câu chuyện của mình với các bạn. Toàn bộ câu chuyện. Tôi suy nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta trên khía cạnh một quốc gia bóng đá. Tôi hy vọng hành trình của mình sẽ truyền cảm hứng cho các bạn, và giúp các bạn nhận ra rằng bất cứ điều gì cũng đều có thể với các cô cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Vài năm trước, tôi cũng như các bạn. Năm 12 tuổi, tôi khát khao có được một chiếc PlayStation. Các bạn chẳng thể hiểu tôi muốn có nó đến mức nào đâu. Hàng ngày tôi đều xin bố để được mua. Tất cả những gì tôi muốn là được chơi FIFA 17.
Hồi nhỏ, tôi không chơi trò chơi điện tử nhiều quá đâu bởi tôi luôn ra ngoài đường đá bóng. Nhưng một ngày, một người bạn sở hữu chiếc PS4 với trò FIFA 17, và đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chúng tôi. Khi chúng tôi vào chế độ career mode, có Alex Hunter. Úi chà, bùng nổ phết.
Các bạn có nhớ Alex Hunter không? Một số bạn có lẽ còn quá nhỏ nên có thể không biết. Nhưng FIFA 17 có chế độ chơi The Journey, và bạn sẽ vào vai cậu bé với cái tên Alex này. Bạn bắt đầu từ con số 0 và cố gắng để được CLB lớn chiêu mộ. Nếu bạn làm được, họ sẽ đưa bạn bước ra khỏi đường hầm, đứng cạnh những ngôi sao như Cristiano Ronaldo.
Với chúng tôi, đó còn hơn cả một trò chơi. Đấy là ước mơ được thể hiện trên màn hình TV. Chúng tôi nghiện trò chơi này lắm. Mỗi lần từ nhà bạn về, tôi lại xin bố mua PS. “Con hứa sẽ chăm học và học giỏi”.
![]() |
Nhưng các bạn cũng biết phụ huynh Thổ Nhĩ Kỳ rồi đấy. Suốt thời gian dài, bố tôi chỉ bảo: “Con đợi một chút, bố sẽ sửa lại mấy thứ…”
Tôi không chắc mình hiểu ý bố, nhưng một ngày sau khi đi học về, có một cái hộp ở trên bàn ăn. Đó là một cái hộp PlayStation.
Sau đó, tôi phát hiện ra trò FIFA của mình không có chế độ Journey. Tôi không tìm được Alex Hunter. Những cái tên ở đây lạ lắm. Khi tôi muốn là Cristiano Ronaldo, tôi phải chọn một CLB có cái tên là “MD White”.
Tôi hỏi bố: “Bố có chắc là đúng trò FIFA không? Có cái gì đó kỳ lạ lắm”.
Bố nói: “Chắc mà. Con thử tắt đi rồi bật lại xem sao?”
“Bố…”
“Sao? Có khi phải cần Internet”.
Tôi đã chơi như thế suốt nhiều tuần. Tôi không bao giờ chơi thử game bóng đá nào khác ngoài FIFA nên tôi chỉ nghĩ là phiên bản của tôi khác. Cho đến một ngày, những người bạn đến chơi và họ hỏi: “Arda ơi… đây là cái gì?”
“Ý các cậu là sao? FIFA mà. Đây là game bóng đá mà”.
Họ nói: “Bạn ơi, Fenerbahçe đâu? Sao toàn cái tên lạ hoắc thế này. Bố lừa cậu rồi”.
Bọn họ cười phá lên, tôi cũng cười cùng, dù trong lòng thì xấu hổ lắm. Nhưng tôi không quan tâm là mình chơi FIFA đểu. Tôi vẫn yêu thích nó. Tôi không cần một sân bóng hay khung thành đích thực, hay một chiếc PlayStation mới. Ngay cả khi xếp đá làm khung thành tôi vẫn vui. Đấy chính là tinh thần của người Thổ Nhĩ Kỳ.
Các bạn có hiểu thông điệp mà tôi đang chia sẻ không? Tôi không lớn lên trong gia đình giàu có. Tôi không phải con của một cầu thủ. Tôi lớn lên ở tầng một của một chung cư tại Ankara, với một người mẹ ở nhà làm nội trợ và bố điều hành một tạp hóa nhỏ bị phá sản.
![]() |
2. Sau một thời gian, bố mẹ tôi mở một cửa hàng mới, điều đó giúp gia đình cũng bớt khó khăn hơn. Nhưng khi Fenerbahçe muốn có tôi vài năm sau, chúng tôi không thể chỉ nghĩ về bóng đá được. Chúng tôi cần tiền.
Suốt 3 tháng, chúng tôi đã đắn đo suy nghĩ vì một quyết định như thế có thể thay đổi cả cuộc đời. Năm đó tôi 13 tuổi và cha mẹ không muốn tôi xa nhà sớm. Ước mơ của tôi là được thi đấu cho Fenerbahçe, nhưng chúng tôi cũng biết đây là quyết định quan trọng với nhiều rủi ro. Không ai có thể đảm bảo tôi sẽ thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Cuối cùng tôi bảo bố: “Nếu con chết đuối, con muốn chết đuối ở biển lớn”.
Tức là Istanbul.
“Nếu sau 6 tháng con vẫn ổn, bố mẹ sẽ bán hết mọi thứ và đi cùng con”.
Ngày chúng tôi rời Ankara, bố đã gọi toàn bộ họ hàng người thân, có lẽ khoảng 30 người. Hôm đó là sinh nhật tôi nên chúng tôi tổ chức với một chiếc bánh lớn, còn mẹ thì khóc không dứt. Tôi chưa từng thấy một sinh nhật nào nhiều nước mắt như thế. Tôi hứa sẽ làm mẹ tự hào và chúng tôi sẽ sớm đoàn tụ ở Istanbul. Còn cuộc nói chuyện tôi nhớ nhất là với chị gái, người chị hơn tôi 8 tuổi.
Trước khi chúng tôi bước vào xe, chị nhìn vào mắt tôi và nói: “Arda, em hãy lo cho gia đình nhé. Arda à, em phải làm được nhé”. Đó chính là những gì chị gái nói với tôi. Khi bạn 13 tuổi, thật khó mà hiểu được cảm giác này. Bạn đang chơi bóng vì niềm vui, và đột nhiên tương lai cả gia đình phụ thuộc vào bạn. Tôi nhớ khi đang trên đường đến Istanbul, tôi nhận được món quà sinh nhật từ bố. Đó là một cuốn sổ, ở bìa có dòng chữ lớn: ARDA 10.
Tôi mở nó ra và viết vào đó ước mơ của mình: Số 1: Thi đấu cho đội một Fenerbahçe. Sau đó bố nhìn cuốn sổ và bảo tôi viết ra tất cả những người đã giúp đỡ tôi.
Khi chúng tôi đến Học viện Fenerbahçe, tôi xem giờ, lúc đó là 19:07. Năm thành lập câu lạc bộ, có lẽ đúng là định mệnh. Nhưng cuộc sống không phải chế độ Journey trên FIFA. Vài tháng sau, tôi nhớ nhà đến mức muốn quay về Ankara. Thực sự tôi đã muốn từ bỏ ước mơ.
![]() |
Ở trong đội, tôi thấy mình bị cô lập vì tôi được đôn lên lứa hơn một tuổi, cùng với 6-7 đứa Istanbul đã ở CLB từ lâu. Nhưng tôi là người duy nhất được thi đấu. Mấy đứa kia nói theo kiểu: “Sao thằng nhóc Ankara lại được ra sân”. Đấy, mọi chuyện chính trị đến mức như vậy. Chúng cô lập tôi.
Nhưng chỉ 4 tháng sau khi tôi xuất hiện, HLV nói: “Arda, cậu là đội trưởng của chúng ta”.
Tất nhiên, mấy thằng nhóc ở địa phương rất khó chịu. HLV nói tiếp: “Arda, cậu là số 10 của chúng ta”.
Mấy thằng nhóc càng phát điên. Các bạn biết không, số 10 là số rất cao quý ở Thổ Nhĩ Kỳ, kể cả với lứa U14. Đó không chỉ là “cầu thủ sáng tạo” mà còn là vị cứu tinh. Đó là Alex, hãy lên YouTube và xem anh ấy nhé.
Khi nhận tin đó, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự nhưng cũng khá sợ hãi. Họ bảo tôi hãy chỉ huy màn khởi động. “Nâng cao gối! Tăng tốc!”. Tôi không thích làm việc đó vì quá nhút nhát. Tôi nhớ gia đình.
Một ngày, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục được. Nhưng tôi cũng không dám nói với bố vì tôi quá sĩ diện. Nhưng tôi cũng biết cả nhà đang cân nhắc việc đến Istanbul, thế nên tôi bảo bạn cùng phòng là: “Nhắn tin cho bố tớ, nói rằng Arda không ổn. Chỉ cần nói rằng tớ cần giúp đỡ”.
Và nó hiệu quả thật. Sau tin nhắn đấy, cả nhà chuyển đến Istanbul sống cùng tôi. Họ đã bán nhà, đóng cửa hàng. Họ từ biệt bạn bè để đặt cược tương lai vào cậu con trai bé bỏng của họ.
Rồi đến một hôm, Fenerbahçe gọi tôi lên đội một đá giao hữu. Khi ấy tôi 15 tuổi, thậm chí còn chưa từng tập với đội một. Các anh lớn ở đó lực lắm. Luiz Gustavo... 80kg, cơ bắp săn chắc. Còn tôi? Chẳng có gì, chỉ có da bọc xương.
![]() |
Tháng 8/2021, HLV Vítor Pereira gọi tôi lên chuẩn bị cho trận đấu chính thức đầu tiên của tôi, trận sân nhà gặp HJK Helsinki. Đội lúc đó có nhiều chấn thương, và khi 1 trong 4 cầu thủ rời sân ở hiệp 2, thầy Pereira quay ra băng ghế dự bị và thấy còn lại 3 cầu thủ.
Người đầu là thủ môn. Người thứ hai cũng là thủ môn. Người thứ ba là cậu nhóc 15 tuổi trông như thằng bé nhặt bóng.
“Arda, chuẩn bị đi”. Tim tôi bỗng dưng đập rất nhanh. Khi chơi PlayStation thì chỉ có tay cầm rung lên thôi. Còn ngoài đời thì cả cơ thể bạn run rẩy. Nhưng bằng cách nào đó, tôi lấy lại bình tĩnh khi bước vào sân. Và tôi nhớ đến ước mơ thứ 2 trong cuốn sổ tay: Ghi bàn đá phạt cho Fenerbahçe.
Rồi chúng tôi được hưởng một quả đá phạt ngoài vòng cấm, nhưng tôi biết nó thuộc về José Sosa, chuyên gia đá phạt người Argentina. Bạn không thể tranh giành với Sosa trừ khi bị điên, và có lẽ tôi điên thật.
![]() |
Tôi đứng cạnh anh ấy và sẵn sàng sút bóng. Tôi nghĩ anh ấy hơi sốc. Anh ấy không biết nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, còn tôi không biết tiếng Tây Ban Nha, nên tôi dùng tiếng Anh: “Em sút được không?”
Sosa không nói gì.
Tôi tiếp: “Em hay anh?”
Sosa im lặng. “Em hay anh?”
Đột nhiên khán giả ồ lên. Máy quay ở sân đã zoom vào gương mặt tôi. Họ có thể đọc khẩu hình rằng tôi muốn đá, và tôi nghĩ họ thích sự can đảm mà tôi thể hiện. Nhưng Sosa thì sao?
Anh ấy vẫn là người thực hiện cú đá. Và không thành công. Nhưng tôi sẽ luôn nhớ khoảnh khắc đó cũng như phản ứng của người hâm mộ.
![]() |
3. Thời gian này, tôi cần giữ bình tĩnh. Tất cả bạn bè đều bảo tôi phải cẩn thận vì trong trò chơi này, gió có thể đổi chiều rất nhanh, và sai lầm đầu tiên của tôi có thể kết thúc tất cả. Bố tôi đọc tất cả bình luận trên báo, đề phòng có những điều tiêu cực.
Mẹ tôi chỉ nói: “Những điều tiêu cực? Làm sao mà người ta không yêu quý con được?”
Mẹ luôn khóc khi mọi người thấy mẹ trên khán đài trong những trận đấu sân nhà. Họ gửi lời cảm ơn mẹ. Tất nhiên, mẹ hạnh phúc khi tôi ghi bàn, nhưng nếu ai đó chúc mừng mẹ vì đã nuôi được một đứa trẻ ngoan ư? Nếu tôi có ghi 100 bàn cho Fenerbahçe cũng không ý nghĩa bằng.
Hãy nhớ điều này các bạn à. Chỉ có 2 điều quan trọng hơn trong bóng đá. Đó là Chúa và gia đình. Đặc biệt là mẹ. Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc gọi mà mình nhận được vào tháng 8/2022.
“Arda... mẹ cậu gặp vấn đề về tim, cần phẫu thuật gấp”.
![]() |
Khi nghe thấy điều đó, bóng đá biến mất khỏi tâm trí bạn. Thế giới của bạn quay cuồng. Bác sĩ phải tiến hành thay van tim cho mẹ. Khi chuẩn bị phẫu thuật, từ giường bệnh mẹ đã xem tôi ghi 2 bàn vào lưới Kasimpaşa. Một người trong gia đình đã gửi cho tôi video mẹ xem tôi ăn mừng và khóc. Tôi mở video lên sau khi quay lại phòng thay đồ và cảm thấy sợ lắm. Đó là kiểu khóc thường xuất hiện khi lo sợ mọi khoảnh khắc đều có thể là khoảnh khắc cuối cùng của bạn.
Tôi cũng khóc. Tôi đã nghĩ rằng mẹ có thể sẽ mất. Ngày hôm sau, tôi báo với CLB là sẽ không thể thi đấu trận kế tiếp. Lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn động vào quả bóng. May mắn thay là Fenerbahçe thật tuyệt vời. Họ cho tôi nghỉ và Chủ tịch Ali Koç còn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ được những bác sĩ giỏi nhất phục vụ. Ca phẫu thuật thành công và mẹ tôi đã hồi phục.
Dù bạn làm gì, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất. Hơn 2 tháng sau ca phẫu thuật, tôi ghi bàn từ một cú vô lê vào lưới Dynamo Kyiv, và tôi kéo áo lên để khoe dòng chữ: ANNECIM SENI ÇOK SEVIYORUM (Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm).
![]() |
Lúc đó, tôi đã đạt được ước mơ thứ ba: Khoác áo số 10 của Fenerbahçe. Vốn dĩ tôi chưa bao giờ nghĩ điều đó sẽ xảy ra vì số áo đó thuộc về Mesut Özil. Anh ấy là cầu thủ mà tôi học hỏi nhiều nhất, nhưng suốt 3 tháng trời tôi không dám nói chuyện với anh. Tôi quá nhút nhát. Khi đi ngang qua tôi ở hành lang, anh nói: “Này, tập tốt đấy”.
Tôi nhìn thẳng về phía trước và nói: “OK ạ”.
Anh ấy nói tiếp: “Arda, cậu ổn chứ?”
Tôi trả lời: “Vâng, tốt ạ”.
Những người không quen Özil sẽ nghĩ anh ấy hơi lạnh lùng, nhưng anh ấy là người bắt đầu mối quan hệ tình bạn giữa chúng tôi, vì đơn giản là tôi không thể làm việc đó. Mỗi lần anh ấy mời tôi đến phòng của anh ở khu tập luyện, ở đó luôn có chiếc PlayStation mà anh ấy không dùng. Anh ấy hẳn đã thấy ánh mắt của tôi, thế nên anh nói: “Arda, cậu cứ lấy mà chơi”.
“Không, em không thể”.
“Arda, cứ lấy đi”.
Anh ấy tử tế vô cùng.
Khi Özil rời đi vào năm 2022, tôi nghĩ số áo đó sẽ thuộc về một trong số tân binh. Khi ấy tôi 17 tuổi và không thể đòi hỏi số 10 được, khác gì một vị vua không thể xin vương miện. Nhưng các thành viên ban lãnh đạo nói: “Arda, số áo đó là của cậu ấy... nhưng chỉ khi cậu đủ tự tin để mặc nó”.
![]() |
Tôi chỉ cần một giây để suy nghĩ. “Cháu sẽ mặc nó”.
Lần đầu tiên sử dụng số áo đó, tôi không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào. Tôi không chỉ nối bước Alex mà còn đảm nhận trách nhiệm sáng tạo cho toàn bộ đội bóng và hàng triệu cổ động viên. Đó là một đặc ân, một vinh dự, một giấc mơ.
Arda Güler, số 10 của Fenerbahçe. Cảm giác như giành được một danh hiệu vậy. Khi mặc chiếc áo đó, tôi thấy mình bất khả chiến bại. Trách nhiệm ấy khiến mọi bàn thắng đều quan trọng.
![]() |
4. Vài tháng sau, những lời đề nghị chuyển nhượng xuất hiện. Nhưng tôi không muốn biết gì cả nếu chúng không khiến tôi thấy thích thú. Đến tháng 6, bố nói là cần gọi cho tôi đề nói về một lời đề nghị mới.
“Con bảo bố rồi, con không muốn biết gì cả, trừ khi...”
“Arda à...”
“Dạ?”
“Đấy là Real Madrid”.
Real Madrid... ước mơ thứ 4 của tôi. Không thể tin điều đó lại xảy ra nhanh đến vậy. Mùa hè đó, 2 bố con tôi đã nói chuyện rất nhiều về việc liệu có quá sớm khi tới đó không. Thực sự mọi thứ khá phức tạp vì chúng tôi nhận được nhiều lời đề nghị và rất khó để quyết định. Nhưng bỗng nhiên tôi nhận được cuộc gọi FaceTime từ thầy Carlo Ancelotti.
![]() |
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc khi số điện thoại của ông ấy hiện lên màn hình, và video đang tải...
“Chào Arda, cậu khỏe không?”
Lúc đó thầy cũng đang đi nghỉ mát. Khoảnh khắc đó thật không thể tin được, đến mức tôi không nhớ nổi những chi tiết, nhưng tôi nghĩ ông ấy đang mặc chiếc áo sơ mi Hawaii, đeo kính đen và hút một điều xì gà. Ông ấy nói: “Arda, cậu sẽ là tương lai ở đây. Có thể không phải năm đầu tiên, nhưng cậu sẽ có cơ hội. Khi Modrić và Kroos luống tuổi, chúng tôi sẽ sử dụng cậu ở hàng tiền vệ”.
![]() |
Chỉ cần nghe thấy tên mình được đặt cạnh Modrić và Kroos thôi đã thấy khó tả lắm rồi. Tôi không thể nào nói nên lời. Rồi sau đó thầy nói: “Arda, hứa với tôi là cậu sẽ đến Madrid nhé. Hứa nhé, nhé, nhé”.
“Tất nhiên rồi, thưa thầy”.
“Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi. Bây giờ tôi phải đi với vợ rồi”.
Haha. Tôi nghĩ thầy Ancelotti lúc đó vào hiệp phụ rồi. Sau khi cúp máy, tôi nhìn bố và chúng tôi đều đồng ý.
“Nếu con chết đuối...”
“Chết đuối ở biển lớn”.
Khi bạn được giới thiệu là cầu thủ Real Madrid, cảm giác như đang ở lễ cưới vậy. Hợp đồng của tôi có thời hạn 6 năm nhưng tôi thực sự muốn ở lại cả đời. Tôi ngồi bên cạnh bố mẹ và mẹ bắt đầu khóc, tôi lau nước mắt và hôn lên má mẹ. Chúng tôi đã từ bỏ nhiều thứ để có thể có mặt ở đây, và ước mơ của chúng tôi đã thành sự thật. Tôi quá nghèo để nhập vai Alex Hunter trên PlayStation, vì vậy tôi phải trở thành anh ấy ngoài đời thực.
Thông thường, bạn cảm thấy “đã đến” một CLB khi bạn ghi bàn thắng quan trọng hay có đường chuyền quyết định. Với tôi, khoảnh khắc đó thực sự đến khi chúng tôi được hưởng quả đá phạt ngoài vòng cấm và tôi đang ngồi dự bị. Modrić quay qua tôi và bảo: “Arda này, tình huống này thực sự hoàn hảo dành cho cậu”.
Những điều nhỏ nhặt thế có ý nghĩa to lớn.
Gần đây, có một trận đấu mà chúng tôi đang bị dẫn trước sau hiệp 1 và Modrić nói với tôi rằng: “Chuẩn bị đi, cậu cần phải vào sân”. Huyền thoại này là một trong những tiền đại xuất sắc nhất lịch sử và bây giờ anh ấy tin tưởng tôi có thể thay đổi cục diện trận đấu. Tôi thực sự rất xúc động.
Tôi biết mọi người ở Thổ Nhĩ Kỳ muốn tôi chơi mọi trận đấu cho Real Madrid. Tôi cũng vậy nhưng tôi biết mình phải kiên nhẫn. Khi thầy Ancelotti nói tôi có thể trở thành một trong những tiền vệ xuất sắc nhất thế giới, điều đó có nghĩa CLB có kế hoạch dành cho tôi.
![]() |
Nhưng ngồi dự bị không phải cảm giác dễ dàng. Khi chúng tôi vô địch Champions League, tôi thực sự không muốn nâng cúp chút nào đơn giản vì tôi không đóng góp quá nhiều trên sân. Đấy là lý do tôi hơi ngại khi thầy Ancelotti đưa mic cho tôi ở Cibeles. Tôi không định lên nóc xe bus và đứng mãi ở đó vì khá mệt. Rồi 2 người bạn của tôi nhắn tin: “Ông đang ở đâu? Bọn tôi không thấy?”
Lúc đó tôi ở tầng dưới nói chuyện với Kroos và Modrić, và Modrić hỏi tôi liệu Mourinho có đến Fenerbahçe không. Bạn tôi nói: “Ông điên à? Ông vừa vô địch Champions League đấy, lên ăn mừng đi”.
Tôi là thế, vô địch là chưa đủ mà tôi cần phải cảm thấy mình xứng đáng với nó. Đấy là lý do kỳ Euro năm ngoái lại mang tới cảm xúc khác biệt. Khi tôi ghi bàn vào lưới Georgia, điện thoại tôi nổ thông báo liên tục. Like, follower, tin nhắn, những lời chúc mừng...
Với trận đấu gặp Bồ Đào Nha, tôi hơi lo lắng một chút. Tôi hy vọng Ronaldo sẽ nói chuyện với mình sau trận, vì tôi vô cùng kính trọng anh ấy. Ngày trận đấu diễn ra, tờ Marca in lên trang nhất: “Güler thách thức Cristiano”.
![]() |
Ôi không... Sự thật là tôi rất vinh dự khi được đứng chung sân cùng Cristiano. Các bạn xem “The Last Dance” chưa? Cristiano giống như Michael Jordan. Một dòng tiêu đề như thế là động lực cho anh ấy. Bồ Đào Nha thắng 3-0, và sau trận anh ấy chẳng nói chuyện với ai.
Vài ngày sau, tôi đã hiểu cảm giác của Cristiano vì ở trên xe bus đến sân, tôi thấy một video của một nhóm cổ động viên Áo. Họ nói: “Arda Güler là thằng nào vậy?”
Tôi bị sốc, sao họ lại nói thế về tôi chứ?
Tôi nhớ khi thầy Jorge Jesus đã để tôi ngồi ngoài suốt nhiều tuần ở Fenerbahçe. Một ngày, thầy xếp 2 đội để tập đá phạt và tôi không ở đội nào cả. Tôi tự tập đá phạt góc. Trời đổ mưa như trút nước, và khi về nhà tôi đã khóc rất nhiều. Tôi tự hứa rằng sẽ không bao giờ giờ rơi vào trạng thái cảm xúc này nữa.
Mọi người thấy tôi là một cầu thủ sáng tạo, nhưng tôi còn là một chiến binh nữa. Bạn để tôi ngồi dự bị? Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa. Bạn nói những thứ vớ vẩn về tôi? Tôi sẽ nghiền nát chúng.
Khi thấy đoạn clip của cổ động viên Áo, tôi liền bật chế độ Michael Jordan. Trong trận, họ cứ hát như thế về tôi. Hoàn hảo rồi. Sau khi kiến tạo bàn thứ 2, tôi hướng về cổ động viên Áo. Cảm ơn nhé.
5. Mẹ vẫn luôn bảo tôi rằng nếu tôi không phải cầu thủ, có lẽ gia đình đã gặp rắc rối to. Ơn trời, tôi đã lo được cho cả nhà. Kể từ khi rời Ankara, tôi đã viết ra tên những người giúp đỡ mình. Có hơn 20 người như bố mẹ, chị gái, những người bạn, các HLV, các vị chủ tịch, thầy dạy thể dục, các bác sĩ đã cứu sống mẹ tôi... Dù bạn là ai, bạn cũng không thể đi một mình được.
![]() |
Năm nay tôi đã 20 tuổi. Có rất nhiều ước mơ được tôi viết ra cuốn sổ tay. Tôi muốn là trụ cột của Real Madrid. Tôi muốn đoạt Champions League. Tôi muốn khoác chiếc áo số 10 ở CLB này. Trên hết, tôi muốn dẫn đường cho thế hệ cầu thủ mới của Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi biết mình là niềm hy vọng lớn của bóng đá Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng tôi không muốn là người duy nhất. Tôi muốn mở cánh cửa cho mọi người.
Có một đoạn video về trận động đất năm 2023 vẫn khiến tôi xúc động. Nó được ghi lại vào thời điểm tôi không ra sân nhiều cho Fenerbahçe. 2 người trong đội giải cứu đang ở cùng một cậu bé vừa được đưa ra khỏi đống đổ nát. Cậu bé nằm xuống, cả người bị che lại chỉ trừ đầu nhô ra ngoài. Cậu bé đã nằm dưới lớp bê tông gần 5 ngày và nghĩ mình sẽ chết. Cậu ấy có một thông điệp dành cho tôi vào thời điểm đó: “Anh Arda Güler, em yêu quý anh lắm. Hãy tiếp tục cứu Fenerbahçe. Anh ơi, làm ơn hãy bảo HLV để anh ra sân đi”.
Tôi sẽ không bao giờ quên những lời này. Sau đó, một trong 2 người cứu hộ anh hùng nói: “Anh ấy đã không bỏ cuộc, vậy thì em cũng thế nhé”. Khi nghe những lời đó, làm sao tôi không xúc động được.
Vậy thì các cô cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỳ, có chiếc PlayStation và một ước mơ thân mến. Hãy cầm trái bóng và chạy ra ngoài chơi đi. Các bạn sẽ thấy như mình có cả thế giới.
Lược dịch từ The Players’ Tribune