Đa số các cái tên trong “Top 1000” trước Ronaldo là thủ môn. Gianluigi Buffon, đồng đội của Ronaldo tại Juventus là một ví dụ. Hoặc là các huyền thoại chơi ở vị trí hậu vệ như Paolo Maldini, Javier Zanetti, Roberto Carlos. Ryan Giggs, từ một chuyên gia chạy cánh, trên hành trình chinh phục cột mốc 1000 trận, đã chơi như một tiền vệ trung tâm trong vài năm cuối ở Man United. Raul Gonzalez, một đồng đội cũ khác của Ronaldo (tại Real Madrid) là tiền đạo duy nhất trong danh sách này. Cho tới trước k
Là một người luôn khát khao chinh phục các kỉ lục, Cristiano Ronaldo hiểu rằng việc đạt được cột mốc 1000 trận bóng đá chuyên nghiệp có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào. Tối thứ Bảy vừa qua, trên sân vận động nhỏ bé có tên Paolo Pazza tại Ferrara, miền Bắc Italia, trong trận đấu giữa Juventus và chủ nhà SPAL, Ronaldo đã trở thành cầu thủ thứ 20 trong lịch sử bóng đá Thế giới chạm vào kì tích này. Juventus thắng chung cuộc 2-1 và Ronaldo là tác giả bàn mở tỉ số.
Đa số các cái tên trong “Top 1000” trước Ronaldo là thủ môn. Gianluigi Buffon, đồng đội của Ronaldo tại Juventus là một ví dụ. Hoặc là các huyền thoại chơi ở vị trí hậu vệ như Paolo Maldini, Javier Zanetti, Roberto Carlos. Ryan Giggs, từ một chuyên gia chạy cánh, trên hành trình chinh phục cột mốc 1000 trận, đã chơi như một tiền vệ trung tâm trong vài năm cuối ở Man United. Raul Gonzalez, một đồng đội cũ khác của Ronaldo (tại Real Madrid) là tiền đạo duy nhất trong danh sách này. Cho tới trước khi CR7 chính thức bước vào ngôi đền của các huyền thoại.
Khả năng duy trì sự ổn định ở đẳng cấp cao trong thời gian dài; Nền tảng thể chất tốt và sự dẻo dai; Thái độ chuyên nghiệp trong tập luyện và sinh hoạt; Giỏi thính ứng và hòa nhập ở các môi trường bóng đá khác nhau; Tài năng và hiệu suất khiến các HLV luôn đặt trọn niềm tin; Và tất nhiên, cả sự may mắn nữa. Để chơi tới 1000 trận bóng đá chuyên nghiệp hoặc hơn thế, một cầu thủ chắc chắn phải sở hữu tất cả các thứ đó. Và Ronaldo có tất cả!
Xuyên suốt 18 mùa giải, qua 4 CLB và 164 trận trong màu áo đội tuyển Bồ Đào Nha, Ronaldo đã chiến đấu không ngừng nghỉ, để hôm nay anh chạm tới cột mốc 1000, tại Ferrara, với một cái nhún vai đầy ngạo nghễ: “Trận thứ 1000. Tất nhiên rồi. Bởi ta là Cristiano Ronaldo kia mà”.
*****************
Laszlo Boloni, người Romania là HLV trưởng đội một Sporting Lisbon giai đoạn 2001-2003. Một buổi chiều rảnh rỗi, Boloni đã quyết định dành thời gian của mình để theo dõi một trận đấu của tuyến trẻ Sporting. “Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là trận đấu của lứa U16 - U17” – Boloni hồi tưởng lại. “Có một vài chàng trai trong số này đã thể hiện rất tốt. Và ngay lập tức tôi nảy ra ý định, lần tới nếu các trụ cột của Sporting bận bịu với nhiệm vụ quốc tế, tôi sẽ mời đôi ba cái tên hay nhất của lứa này đến tập chung cùng đội một. Cristiano Ronald là 1 trong số này. Và đó là cách mà cậu ấy “mở cánh cửa” đội một Sporting”.
Cùng lên tập trung với đội một với Ronaldo là người bạn thân Ricardo Quaresma và 2 tài năng trẻ khác. Nhưng nếu như các đồng đội cùng trang lứa coi đây là quãng thời gian để tận hưởng bầu không khí bóng đá chuyên nghiệp thì Ronaldo đã không để cơ hội này vuột khỏi tay mình.
“Đa số các cầu thủ trẻ đều bị ngợp trong lần đầu kiểu này. Nhưng Ronaldo thì khác. Cậu ta hoàn toàn thoải mái, thi đấu cực kì năng nổ trước các đàn anh, chẳng hề kiêng dè bất kì ai cả. Cậu ta ghi bàn, rồi ăn mừng với tâm thế của một cầu-thủ-trưởng-thành. Ngay ở độ tuổi đó, Ronaldo đã chiến đấu với mục tiêu trở thành người giỏi nhất rồi” – Boloni.
“Đấy là buổi tập đầu tiên của Ronaldo với đội một. Và ngày hôm sau cậu ta cũng thể hiện như thế, thậm chí còn xuất sắc hơn. Thế là tôi nói với BLĐ Sporting Lisbon rằng, đã đến lúc để chàng trai này rời đội trẻ được rồi. Vì tôi muốn Ronaldo… ở lại với đội một”. Thời điểm ấy, Ronaldo mới 16 tuổi!
Kĩ năng đi bóng, tốc độ nước rút và khả năng tạo ra sự kết nối tốt trên sân với các đồng đội là những phẩm chất ở Ronaldo đã gây ấn tượng mạnh với Boloni. Tuy nhiên, Boloni không thể sử dụng Ronaldo ở giải VĐQG Bồ Đào Nha vào giai đoạn đó vì LĐBĐ nước này từ chối cấp giấy phép thi đấu cho một chú nhóc 16 tuổi có vấn đề về tim mạch. Cuộc phẫu thuật tim sau đó của Ronaldo diễn ra thành công nhưng phải đến giai đoạn tập huấn đầu mùa giải kế tiếp (2002/03).
“Trước mùa giải, tôi nhớ là toàn đội tập huấn ở Tây Ban Nha. Trận giao hữu của Sporting với 1 CLB địa phương hòa sau 90 phút và chúng tôi bước vào loạt đá luân lưu 11m. Ronaldo vào sân trong hiệp hai trận đó và tôi quyết định điền tên cậu ấy vào danh sách đá 11m. Tôi vẫn chưa quên ánh mắt đầy ngạc nhiên của Ronaldo khi cậu ấy nói: “Thật là em sẽ đá 1 quả luân lưu sao?”. Nhưng tất nhiên, Ronaldo không mắc một sai lầm nào khi ghi bàn ở lượt đá của mình” – Boloni
Nhưng để tạo ra bước đột phá ở đội một Sporting, Ronaldo phải nhờ tới… vận xui của một đàn anh ở Sporting Lisbon. Joao Vieira Pinto, 1 trong những cầu thủ tấn công quan trọng của HLV Boloni bị FIFA treo giò 4 tháng bởi “hành hung” trọng tài trong một trận đấu của Bồ Đào Nha tại World Cup 2002. Và cơ hội mở ra cho Ronaldo. “Thực tế này (Pinto bị treo giò) khiến tôi bớt vào chịu lời ra tiếng vào khi trao suất đá chính cho Ronaldo” – Boloni thừa nhận.
Ronaldo có màn ra mắt Sporting ở vòng sơ loại Champions League, trước Inter, ngày 14/8/2002, vào sân thay cầu thủ người Tây Ban Nha Tonito. Ronaldo đá tiền đạo cánh – vị trí mà anh thường chơi trong màu áo Man United sau này. Nhưng đó thực ra lại không phải là vai trò sở trưởng của Ronaldo trong những ngày đầu lên chuyên.
“Khi tôi thấy Ronaldo lần đầu tiên (đội U16 Sporting Lisbon – ND), cậu ta đá ở vị trí trung phong” – Boloni cho biết. “Ronaldo thực sự đá rất tốt trong vai trò số 9. Nhưng Inter Milan sở hữu 2 trung vệ hổ báo với thể hình tốt và việc để Ronaldo, trong trận ra mắt, đá ở vị trí cao nhất trên hàng công là thách thức quá lớn cho cậu ấy. Thế nên, tôi quyết định để Ronaldo vào sân và thi đấu như một cầu thủ tấn công bên cánh trái. Ở đó, Ronaldo sẽ có khoảng trống, để phát huy những phẩm chất tốt nhất của mình”.
Ronaldo đã không khiến Boloni phải thất vọng. Ngay trong trận đầu tiên đá chính ở giải VĐQG Bồ Đào Nha, chàng trai 17 tuổi này lập cú đúp vào lưới Moreirense. Kết thúc mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên cho Sporting Lisbon, Ronaldo ra sân 28 trận, ghi tổng cộng 5 bàn thắng cùng 6 pha kiến tạo giúp đồng đội lập công.
“Ronaldo của mùa giải đầu tiên ấy là 1 trong những cầu thủ hay nhất mà tôi có. Quyết tâm, đầy khao khát và không sợ hãi, Ronaldo đã chơi thứ bóng đá của một cầu thủ chuyên nghiệp hàng đầu. Không phải là một chú nhóc vị thành niên vui vẻ với vài phút được hiện diện trên sân. Nhiều trụ cột của Sporting hồi đó từng nói với tôi thế này: “Thằng nhóc này thực sự rất cừ đấy boss. Nó hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao này. Cũng như tôi, các cầu thủ nhanh chóng “chấp nhận” Ronaldo và coi cậu ấy là một phần quan trọng của đội bóng” – Boloni.
Ricardo Sa Pinto, danh thủ Bồ Đào Nha và cũng là một trong những thần tượng lớn của Sporting Lisbon kể rằng anh thực sự bị ấn tượng mạnh bởi sự chuyên nghiệp cũng như quyết tâm trở-thành-người-giỏi-nhất của Ronaldo. “Mới 17 tuổi, nhưng Ronaldo thực sự khác biệt với tất cả. Trầm tính và cực kì ít nói nhưng là một chàng trai rất chịu khó lắng nghe. Còn trên sân, Ronaldo đơn giản là một tay cầu thắng mạnh liệt. Tôi biết, Ronaldo quý tôi. Bởi giống như cậu ấy, tôi luôn chiến hết mình. Thường thì Ronaldo luôn chọn vào đội của tôi trong những trận đá 5 vs 5 ở các buổi tập luyện của đội. Có lẽ không cầu thủ nào mà tôi biết yêu thích việc luyện tập như Ronaldo. Ngày nào cũng vậy, sau các buổi tập chung cùng đội, là hắn lại một mình luyện thêm các bài tập sút và rê bóng”.
Không chỉ miệt mài hàng giờ mỗi ngày với các bài tập cùng bóng, Ronaldo còn là “gương mặt thân quen” của phòng Gym CLB. Ở tuổi dậy thì, Ronaldo là một gã trai có vóc dáng mảnh khảnh. Và cậu hiểu rằng, để bước lên đẳng cấp cao hơn trong bóng đá, cải thiện thể chất và tăng sức mạnh cơ bắp là điều kiện tiên quyết. Ngay từ thời điểm ấy Ronaldo đã tuyết đối chuyên nghiệp với… cơ thể mình. Đó chính là nền tảng cho vóc dáng hoàn hảo từng cm mà anh đang có hiện tại.
Ở tuổi 17, Ronaldo không ngại ngần việc trở thành kẻ nổi bật nhất giữa đám đông. Nhưng với Boloni, Ronaldo trước sau, luôn là một chàng trai khiêm tốn và đáng yêu vô cùng. Định mệnh đã sắp đặt một hành trình vĩ đại cho Ronaldo. Nhưng chàng trai này thì không bao giờ quên người thầy đầu tiên trong đời cầu thủ chuyên nghiệp.
“Thiên hạ mấy ai biết con người thực sự của Ronaldo kia chứ. Đa số nghĩ rằng đấy là một gã hào nhoáng, kiêu ngạo. Nhưng Ronaldo-của-tôi tuyệt nhiên không phải như thế. Tôi còn nhớ, khi Sporting Lisbon có một trận đấu ở Madeira (quê nhà của Ronaldo), Ronaldo đã đưa mẹ cậu ấy đến gặp tôi để nói lời cảm ơn. Đây là một cử chỉ thật đẹp. Cả đời làm HLV, tôi chưa từng có một “cậu học trò” nào làm điều tương tự. Trừ Ronaldo!” – Boloni.
*********************************
Những ngày tháng 8 năm 2003 oi ả. Và các cầu thủ Man United không hề muốn phải “quá cảnh” ở Lisbon sau một tour du đấu mệt mỏi qua 4 thành phố lớn ở Mỹ, từ Seattle, Los Angeles, New Jersey và Philadelphia. Nhưng lịch thì đã lên từ trước, Man United chưa thể về nhà ngay bởi họ còn trận giao hữu với Sporting Lisbon nhân dịp khánh thành SVĐ mới của CLB – Jose Alvalade.
Một trận đấu mà không nhiều ngôi sao Man United muốn góp mặt. Nhưng rốt cuộc 90 phút tại Alvalade đã mở ra một chương mới tuyệt vời trong lịch sử vĩ đại của “Quỷ đỏ”.
“Trước trận đấu, tôi nghe loáng thoáng câu chuyện của các thành viên BHL về một cầu thủ chạy cánh tài năng bên phía Sporting Lisbon. Một gã còn rất trẻ đang được nhiều CLB hàng đầu châu Âu theo đuổi và Man United dường như cũng rất muốn anh ta. Đó là Cristiano” – Mark Lynch, 1 trong 16 cầu thủ Man United góp mặt trong trận đấu với Sporting Lisbon tháng 8/2003 nhớ lại.
“Dù đã được nghe từ trước nhưng những gì Cristiano thể hiện trong trận đấu ấy thực sự đáng kinh ngạc. Kĩ thuật xuất sắc và tốc độ của Ronaldo đã xé toạc hàng thủ United. John O’Shea, hậu vệ phải của chúng tôi trận ấy về cơ bản là không có cách nào để ngăn chặn cậu ấy. Tôi và một số đồng đội như Phil Neville, Ruud Van Nistelrooy, Daniel Pugh ngồi trên băng ghế dự bị hiệp một trận đó và đa số đều không tin vào mắt mình. Tôi và Daniel nhìn nhau và cùng thốt lên “Wow. Thằng nhóc này thực sự đặc biệt”.
Điều khiến màn trình diễn của Ronaldo thêm phần ấn tượng là anh đã chơi thứ bóng đá đầy mê hoặc trên một mặt cỏ rất tệ của sân Alvalade. “Mặt sân đúng là thảm họa. Cỏ dường như mới được cấy một đôi tuần trước đó thì phải. Khó có thể kiểm soát bóng, chứ đừng nói là chơi tốt với tình trạng sân bãi như thế” – Lynch hồi tưởng. “Nhưng Cristiano lại làm tất cả mọi thứ đầy dễ dàng. Cậu ấy chạm bóng, giữ bóng, qua người và dứt điểm miễn chê bất chấp mặt sân tệ hại.
Lynch, dĩ nhiên không thể ung dung thưởng thức màn trình diễn của Ronaldo như một khán giả. Bởi O’Shea đã bị Ronaldo “hành” cho thở không ra hơi và anh là người được BHL Man United lựa chọn để vào sân thế chỗ đầu hiệp hai.
“Hệt như những gì đã làm với Sheasy (O’Shea) trong hiệp một, thằng nhóc này khiến tôi phát điên. Gã vượt qua tôi dễ như bỡn và tôi chẳng còn cách nào khác đành phải phạm lỗi bằng một cú tắc. Sporting được hưởng quả đá phạt và họ ghi bàn thắng thứ 2 từ tình huống đó” – Lynch.
May cho Lynch bởi đấy là tình huống đáng chú ý duy nhất anh phải đối đầu với Ronaldo. Bởi sau đó, theo chỉ đạo của BHL Sporting, Ronaldo chuyển sang đá ở hàng lang đối diện. Lần này người chịu khổ là cậu bạn thân của Lynch - Daniel Pugh.
“Khéo léo, mạnh mẽ, cực nhanh và rất khó để ngăn cản. Cậu ta đá cánh nào cũng tốt và xử lý bóng thiện nghệ bằng cả hai chân. Cristiano rất giỏi trong việc khiến cầu thủ đối phương mất thăng bằng bằng các pha đảo chân rồi sau đó đổi hướng bóng và qua người” – vẫn lời kể của Lynch.
Và phần còn lại của câu chuyện, như chúng ta đều biết, đã trở thành huyền thoại. Ngay trên chuyến xe bus đưa Man United ra sân bay trở về Anh, hàng loạt ngôi sao hàng đầu của “Quỷ đỏ” đã… “tổng tấn công” Sir Alex Ferguson, thúc giục HLV Man United phải kí bằng được với Cristiano. Đúng 6 ngày sau trận đấu tại Alvalade, Sir Alex thực hiện điều mà ông và các cầu thủ United đều mong muốn. Cristian Ronaldo chính thức trở thành “Quỷ đỏ”!
Phần 2:
Lược dịch từ: From match No 1 to match No 1,000 – how Ronaldo sought perfection on the pitch – Jack Lang (The Athletic)
Trong khi Pep Guardiola đang cố gắng chấm dứt chuỗi phong độ tệ hại nhất của CLB trong 1 thập kỷ, Cole Palmer, Jadon Sancho, Romeo Lavia và Tosin Adarabioyo đang cùng HLV Enzo Maresca làm nên cuộc cách mạng tại Chelsea.
Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.
“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.
Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.