Cựu chủ tịch của Real Madrid, người vừa qua đời vì virus corona cuối tuần qua, đã từng có một đêm tuyệt vời ở Amsterdam năm 1998 nhưng 2 năm sau đó ông phải ngậm ngùi chia tay đội bóng.
Cựu chủ tịch của Real Madrid, người vừa qua đời vì virus corona cuối tuần qua, đã từng có một đêm tuyệt vời ở Amsterdam năm 1998 nhưng 2 năm sau đó ông phải ngậm ngùi chia tay đội bóng.
Không lâu sau đêm chung kết cúp Châu Âu năm 1998, Lorenzo Sanz cầm tờ báo AS trên tay, đóng khung nó rồi treo trong nhà tắm của ông. Trang nhất chạy dòng tít "Vị vua của những vị vua". Trong bức ảnh này, Sanz nâng cao chiếc cúp và ngồi lên vai hai cầu thủ: Clarence Seedorf và con trai ông Fernando. "Làm sao tôi có thể quên được chứ?" một lần ông đã từng nói vậy "Mỗi sáng, mỗi khi tôi thức dậy, làm những việc thường ngày, là tôi lại nhìn thấy bức hình đó."
Cũng không ai có thể quên được điều đó, ngay cả khi Sanz cảm thấy công việc của ông đã không được thừa nhận, khi những gì ông đã làm không được lại không được bôi đậm trong những trang sử của Câu Lạc Bộ. Vào buổi sáng chủ nhật vừa qua, ông trở thành nạn nhân mới nhất trong cuộc chiến chống virus corona của đất nước Tây Ban Nha – nơi đã có hơn 1700 người thiệt mạng. Khoảnh khắc trong quá khứ lại ùa về, và vai trò của vị cựu chủ tịch 76 tuổi một lần nữa được tôn vinh. Lần này, trang bìa AS gọi ông là "Người đàn ông của chiếc cúp thứ 7. Tờ Marca thì đưa tin "Lời vĩnh biệt tới người đàn ông phục hưng cúp Châu Âu cho Real Madrid."
Cựu chủ tịch Lorenzo Sanz đã mất ở tuổi 76, chỉ vài ngày sau khi nhập viện vì những triệu chứng giống như mắc virus corona.
Thật khó có thể giải thích chiếc cup thứ 7 kia vĩ đại thế nào: Madrid đã phải đợi 32 năm để có thể vô địch giải đấu này – giải đấu mà danh tiếng của họ trước đó gần như đã bị mờ nhạt, nó trở thành nỗi ám ảnh, áp lực gần như không thể chịu đựng được. Khi Sanz gọi HLV Juup Heynckes để hỏi ông đã chuẩn bị những gì cho trận chung kết, HLV người Đức liền trả lời:
"Áp lực ấy in sâu vào tiềm thức chúng tôi rồi".
Đêm trước đó, con trai của Sanz, Fernando đã tỉnh dậy lúc nửa đêm và cố thuyết phục bản thân rằng bạn anh, Pedja Mijatovic sẽ ghi bàn thắng quyết định vào lưới Juventus. Trước đó, Mijatovic bị chấn thương và tưởng chừng không thể thi đấu, nhưng rồi anh đã biến mong muốn của Fernando trở thành hiện thực. Có lẽ không có bàn thắng nào vĩ đại hơn bàn thắng mà anh ghi trước những đại diện đến từ Italia trong lịch sử CLB.
Có vài người áng chừng con số CĐV ùa ra các con phố của Madrid phải lên đến hàng triệu. "Chúng tôi chưa bao giờ thấy nhiều người đến thế." Fernando Sanz kể lại. "Vào buổi lễ ăn mừng, chúng tôi hoàn toàn ý thức với những gì chúng tôi đã làm: một điều cực kỳ vĩ đại."
Lorenzo Sanz hứa hẹn rằng chiếc cup thứ 8 sẽ tới, và đúng là nó đã tới, vào 2 năm sau đó. Mặc dù các cầu thủ dành rất nhiều sự trân trọng cho ông, những người bỏ phiếu lại muốn từ chối ông chỉ 2 tháng sau khi lên đỉnh Châu Âu, ông thất bại trong cuộc tranh cử chủ tịch đội bóng. Hai chiếc cúp châu Âu và chức vô địch giải quốc nội trong vòng 5 năm là không đủ.
Sinh ra ở Chamberi, Madrid năm 1943, Sanz là con trai của một nhà vô địch quyền anh không chuyên và là con cả của gia đình 10 người con, ông lớn lên ở nơi dành cho tầng lớp lao động thuộc quận Carabanchel. Thể thao và Madrid là niềm đam mê trong suốt cuộc đời ông, và chính vì điều này mà gia đình ông luôn tự hào khi ông nâng chiếc cup châu Âu thứ hai trên tay. Ông bắt đầu tới Bernabeu khi lên 10 cùng với bà mình, người đã bán nước uống cho các CĐV, còn ông là 1 thành viên của Bernabeu trong suốt 50 năm qua. Sau khi thất bại trong cuộc tranh cử chủ tịch năm 2000, đã từng có hai lần sau đó, ông cố gắng quay lại CLB.
Sanz đã có thời gian ngắn chơi bóng ở vị trí thủ môn trong một giải đấu địa phương, còn các con trai của ông đều có mối liên hệ với Madrid: Lorenzo (cùng tên với ông) đã từng vô địch giải bóng rổ cùng Real Madrid. Paco khởi đầu sự nghiệp ở giải trẻ và có thời gian chơi bóng ngắn ngủi cho Oviedo. Fernando là người thường xuyên gắn với những lời bàn ra tán vào với cái danh "con trai của vị chủ tịch" – chính Fabio Capello cũng đã từng thừa nhận ông được tác động để xếp Fernando vào đội hình – tuy vậy Fernando đã có 35 lần ra sân ở La Liga và có sự nghiệp chơi bóng ấn tượng ở Malaga. Còn Michel Salgado (cựu cầu thủ của Real Madrid) đã kết hôn với con gái của Sanz: Malula.
|
Michel Salgado |
Khởi đầu là một cậu bé làm việc ở tiệm cắt tóc, sau đó ông thành lập doanh nghiệp liên quan tới in ấn, sau đó là bất động sản và xây dựng. Sanz gia nhập BLĐ của Madrid dưới thời của chủ tịch Ramon Mendoza. Thất bại trước Barcelona đã khiến Mendoza phải rời đi tháng 11 năm 1995, mang Sanz tới chiếc ghế quyền lực
Ở thời của ông, Sanz được mô tả là vị chủ tịch có cá tính và ồn ào. Thích hút xì gà Cuba và chơi bài thâu đêm, mỗi khi tiền đặt xuống là Sanz lại có những ý tưởng lớn. "Ông ấy có tầm nhìn để rút ngắn khoảng cách với Barcelona," Capello chia sẻ. "Một vị chủ tịch với cá tính mạnh. Ông ấy biết về bóng đá, đội bóng mà chúng tôi xây dựng rất hoàn hảo."
Madrid thậm chí không đủ điều kiện tham gia đấu trường châu Âu mùa 1995/96, vì thế Sanz đã mang về Capello, ký hợp đồng với Mijatovic, Davor Suker, Seedorf và Roberto Carlos, Raul, Fernando Redondo, Fernando Hierro. Sau đó, ông chiến thắng trong cuộc đua tranh với Barcelona giành chữ ký của Christian Karembeu. Madrid vô địch La Liga mùa 1996/97 mặc dù Capello không thực sự có mối quan hệ suôn sẻ với vị chủ tịch để rồi chuyển sang Milan, nhưng sau đó Real Madrid vẫn cố gắng vô địch Châu Âu mùa 1997/98. Năm 2000, họ lặp lại thành tích đó một lần nữa.
Vào năm 1996, Real Madrid đang mải miết kiếm tìm cho mình một anh hùng. Khi ấy họ vừa có một mùa giải tồi tệ nhất trong vòng 19 năm và khởi đầu mùa giải mới mà...
Hãy nhìn vào đội hình của Madrid khi đó, Raul, Redondo, Carlos – đội hình đã mang lại cho chúng ta những câu chuyện tuyệt đẹp. Chỉ 8 ngày sau khi giúp Los Blancos đứng trên đỉnh châu Âu, Heynckes, người thay thế Capello bị sa thải với lời tạm biệt phũ phàng của người đứng đầu “Nhà trắng”: “Nếu như không có chức vô địch châu Âu thì đây sẽ là một trong những mùa giải thảm hại nhất của đội bóng những năm gần đây”. Heynckes có lỗi khi Real chỉ cán đích thứ 4 tại La Liga, nhưng lỗi lớn nhất của ông là không thể dẫn dắt được những Mijatovic, Seedorf hay Raul, những người vẫn được biết đến với biệt danh “Ferrari team”
Mặc dù đã có những thành công ở đấu trường châu Âu, Madrid lại khá chật vật ở đấu trường quốc nội, họ về đích thứ tư, thứ 2 và thứ 5 vào các năm 98, 99, 2000. Đó thực sự là giai đoạn đầy bất ổn của Madrid. Sanz đã trải qua 8 HLV trong vòng 5 năm: Jorge Valdano, Arsenio Iglesias, Capello, Heynckes, José Antonio , Guus Hiddink, John Toshack và Vicente del Bosque cùng rất nhiều cầu thủ. Steve McManaman là một bản hợp đồng thành công lớn nhưng những cái tên khác thì không. Sanz đã từng mô tả việc mang về Nicolas Anelka là một sự điên rồ tuyệt vời nhưng nhiều người thì nghĩ bản hợp đồng đó chỉ đúng ở vế thứ nhất mà thôi.
Khi Perez đánh bại ông ở cuộc tranh cử năm 2000, Sanz đã ra sức thuyết phục những người bỏ phiếu rằng dưới nhiệm kỳ của ông, Real đã có được hai danh hiệu Champions League trong ba năm, trong đó, chiếc cúp bạc năm 1998 là chấm dứt 32 năm chờ đợi.
Ngược lại, Perez đã chỉ ra những khoản nợ khó hiểu dưới nhiệm kỳ của Sanz, cùng với đó là lời hứa sẽ đem bằng được Luis Figo từ đối thủ truyền kiếp Barcelona về Bernabeu. Sáu tuần sau khi đoạt chiếc cúp bạc Champions League, cuộc bỏ phiếu bắt đầu. Redondo là một trong những cầu thủ đứng về phía Sanz, nhưng Sanz thất bại. Perez chiến thắng với hơn 3000 phiếu bầu. Một tuần sau, Luis Figo đến với Real Madrid với mức phí chuyển nhượng kỷ lục 62 triệu Euro. Thời đại của Galacticos bắt đầu.
Cuộc chiến quyền lực nội bộ đã làm tổn thương Sanz, món nợ mà người ta cho là ông đã mang lại lên tới 300 triệu Euro. Ông thì luôn cho rằng những lời cáo buộc về mình là không đúng sự thật và cảm thấy bị bỏ rơi sau khi đã mang về hai chiếc cúp châu lục.
"Lịch sử đã mang tôi về đúng vị trí mà tôi xứng đáng", ông đã từng chia sẻ.
Nơi đó là Amsterdam năm 1998, hình ảnh mà Sanz nhìn thấy mỗi sáng trong 22 năm: "Tôi có thể ra đi một cách hạnh phúc" đó là những lời ông đã nói trong đêm tuyệt vời đó. Yên nghỉ nhé, Lorenzo Sanz.
Theo Sid Lowe/The Guardian
Bob