Những lời chỉ trích không thể đánh gục được Phil Jones. Nhưng đã có những lúc anh cảm thấy chênh vênh, nhất là khi đối mặt với gia đình.
Ảnh: Jon Super
Năm nay là tròn một thập kỷ Phil Jones khoác áo Manchester United. Tháng 2/2019, khi ký gia hạn hợp đồng thêm 4 năm với đội bóng chủ sân Old Trafford, Jones có quyền đề nghị điều khoản về một trận đấu kỷ niệm cột mốc, giống như nhiều đàn anh của anh đã làm. Song, trung vệ người Anh nói không. Jones thường đùa mỗi khi có người hỏi liệu sẽ có một trận đấu kỷ niệm hay không rằng: “Ngoài cha mẹ tôi, còn ai sẽ đến tham dự đây?”. Một câu bông đùa hài hước nhưng thật buồn khi một cầu thủ ở bất cứ đội bóng nào lại có cảm xúc như thế.
Lần gần nhất Phil Jones ra sân cho đội một Manchester United là ngày 26/1 năm ngoái khi Manchester United có chuyến làm khách đến sân của Tranmere Rovers ở vòng 4 FA Cup. Còn lần gần nhất chúng ta thấy hình ảnh anh thi đấu ở Premier League là trước đó 4 ngày trong cuộc tiếp đón Burnley.
Kể từ đấy, Jones biến mất. Mạng xã hội, thứ mà các cầu thủ bóng đá ngày này thường xuyên sử dụng không chỉ là để đăng tải những khoảnh khắc đời thường mà còn là một nền tảng kiếm tiền thông qua các bài đăng quảng cáo, cũng hoàn toàn rời xa cuộc sống của Phil Jones.
Hoạt động gần nhất của anh trên trang Facebook fanpage là cập nhật dòng giới thiệu vào tháng 8 năm ngoái. Instagram của anh không đăng gì thêm kể từ tháng 6/2017. Còn trên Twitter, bạn không thể tìm ra được tài khoản Phil Jones có dấu tick xanh. Anh đã từ bỏ nó, xóa hết những ứng dụng này trên điện thoại. Không gian mạng ngày càng trở nên “độc hại” với những “anh hùng bàn phím”, và với một cầu thủ thường xuyên là chủ đề bàn tán bởi những sai lầm trên sân cỏ như anh, đó lại càng là nguồn cơn cho những lời bình luận quá đáng.
Những lời chỉ trích, thậm chí là xúc phạm là điều đã quá quen với Jones. Song, có những thứ đi quá giới hạn và chẳng thể nào coi là “bình thường mới”. Ví dụ như khi những lời lăng mạ được nhắm tới vợ anh. Ví dụ như khi Rio Ferdinand, người đàn anh, đồng đội năm xưa, chỉ trích anh ăn bám, chiếm mất suất của cầu thủ trẻ. Jones rất thất vọng về những gì Ferdinand đã nói. Hay như lúc vợ chồng Jones đi dạo cùng các con ở ngoài, một kẻ lạ mặt không quen biết bỗng tới nói với anh: “Này Phil… Mày là thằng giẻ rách, rác rưởi”.
Vẫn có những lời động viên suốt những tháng ngày khó khăn ấy. Ví dụ lời an ủi của một người không quen khác khi anh phải nhận sự nhục mạ của kẻ lạ mặt kia: “Phil à, bỏ đi. Anh giỏi mà”. Hay một câu mà Sir Alex Ferguson đã nói với Jones trong buổi ra mắt bộ phim tài liệu về chiến lược gia người Scotland vào năm ngoái: “Con đã thi đấu rất tuyệt vời trong chuyến làm khách đến sân của Real Madrid [năm 2013]. Con đã kèm Ronaldo rất chặt đấy”.
Nhưng không phải ai cũng rõ đằng sau là những gì diễn ra. Jones phải chiến đấu với loại chấn thương từng khiến Ole Gunnar Solskjaer phải nghỉ thi đấu 3 năm. Sụn chêm đầu gối phải của anh bị tổn thương nghiêm trọng và những vấn đề đã bắt nguồn từ khi anh còn là một cầu thủ ở Blackburn Rovers. Mọi thứ vẫn trong vòng kiểm soát cho đến năm 2016.
“Chân tôi bị sưng sau một buổi tập. Bất cứ động tác nào với đầu gối đều rất đau”, Phil Jones chia sẻ với The Times. “Suốt nhiều năm, tôi đã bước vào trận đấu với suy nghĩ: ‘Mình không nên thi đấu’, nhưng rồi các cầu thủ khác nhìn tôi, thấy vết sưng và nghĩ: ‘Anh ta đang thi đấu ở đây sao?’ Nhưng tôi muốn chơi bóng và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho United. Nếu tôi phải thi đấu với 60% thể trạng nhưng biết là có thể làm được thì sao tôi lại không làm chứ?”
Tuy nhiên, tinh thần xả thân đó chỉ càng khiến vấn đề trở nên trầm trọng hơn. Trong quãng thời gian các giải đấu phải ngừng lại vì Covid-19 vào năm 2020, Jones đã có cơ hội để phục hồi thể trạng. Đến khi cả đội tập luyện trở lại, tưởng như Jones đã có phong độ cao nhất. Nhưng bước sang ngày thứ hai, khi cả đội thực hiện bài chạy tăng tốc, trung vệ người Anh không thể nhấc nổi chân lên mà chạy. Anh chia sẻ về ngày hôm đó: “Tôi nghĩ: ‘Được rồi, mình không thể để những điều này làm bận tâm thêm nữa’. Tôi đến thẳng chỗ bác sĩ và nói: ‘Đủ rồi. Tôi đã tiêm quá nhiều thuốc chống viêm. Tôi cần giải quyết dứt điểm”.
Jones tới Barcelona để gặp ông Ramon Cugat, bác sĩ chuyên khoa hàng đầu thế giới. Ban đầu Cugat đưa ra liệu pháp tiêm, nếu không thành công thì phương pháp cuối cùng là phẫu thuật. Những mũi tiêm không có tác dụng, và cuối tháng 8, Jones lên bàn mổ. Sau đó, anh phải hồi phục chức năng 1 tuần ở Tây Ban Nha, chống nạng và sử dụng máy tập ở nhà 2 tháng. Đáng lẽ mọi thứ đã có thể thuận lợi hơn nếu không có Covid-19. Đại dịch đã hạn chế việc đi lại, và khi Vương quốc Anh phong tỏa xã hội, Jones không thể nào bay tới Barcelona để gặp bác sĩ Cugat.
Còn một điều nữa cần phải nói: khả năng phẫu thuật thành công vào thời điểm đó là khá thấp. Và đây là lúc những mặc cảm xuất hiện trong tư tưởng. Lúc đó, hai con của anh còn rất nhỏ, cả gia đình vừa mới dọn đến nhà mới và một tay Kaya, vợ anh, phải cáng đáng hết mọi thứ “trong lúc tôi chỉ có thể đi tập tễnh và thậm chí chẳng thể đưa các con ra công viên”.
Trung vệ 29 tuổi tâm sự: “Đó là giai đoạn buồn nhất cuộc đời tôi. Tôi đã từng trở lại sân tập và rất vui vẻ. Nhưng khi đó, trong đầu tôi chỉ toàn là mớ hỗn độn. Tôi đã rơi nước mắt. Tôi bảo Kaya rằng: ‘Anh không biết phải làm gì nữa’. Và cả hai vợ chồng cùng khóc.
Cô ấy đã cùng tôi trải qua những khó khăn. Tôi thấy có lỗi vì cô ấy không đáng phải thấy tôi hàng ngày trong tình cảnh này rồi lại phải trông nom bọn trẻ nữa. Rất nhiều lần tôi cảm thấy mình là người cha tồi. Tôi muốn truyền tải năng lượng tích cực cho các con nhưng không thể”.
Sự mặc cảm về giá trị bản thân còn xuất hiện khi anh đối diện các đồng đội. Anh đã yêu cầu các chuyên gia vật lý trị liệu của CLB sắp xếp các buổi tập để anh không phải chạm mặt những người ở chung phòng thay đồ với mình.
Nhưng giờ đây, Phil Jones đang trở lại. Tháng 7 vừa qua, anh tham gia vào giai đoạn chuẩn bị trước mùa giải của đội một. Đầu tháng 8, anh hoàn thành buổi tập trọn vẹn đầu tiên sau 14 tháng và nhận được những tràng pháo tay của đồng đội. Ngày 18/8, anh tái xuất trong trận giao hữu kín giữa Man United và Burnley. 1 tuần qua, anh vừa đá trọn vẹn 90 phút cho đội U23 trong cả 2 cuộc đối đầu U23 Arsenal và U23 Brighton. Jones đã hồi phục, cái đầu gối không dở chứng.
Niềm vui lại xuất hiện trong tâm tưởng của anh. “Tôi cảm thấy mình còn trẻ, không phải 29 mà như mới 25, 26 vậy. Vì quá nhớ bóng đá nên tôi cảm thấy mình tràn đầy động lực”, trung vệ người Anh bày tỏ với The Times. Cần phải thẳng thắn rằng khá khó để Phil Jones có thể cạnh tranh lại một vị trí trong đội hình xuất phát của “Quỷ đỏ” vào lúc này, song với một người đã trải qua những quãng thời gian khó khăn như anh, một người cảm thấy khủng hoảng giá trị ở quãng thời gian ngấp nghé tuổi 30 bởi những cơn đau giày vò, sự trở lại này đã là một chiến thắng lớn.
Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình. Đó là 3 lớp kính chồng tạo nên phép màu “vạn hoa” của trung phong số một Việt Nam hiện tại.
Luis Diaz sẽ kỷ niệm ba năm khoác áo Liverpool vào tháng tới và màn trình diễn của tiền đạo người Colombia vào cuối tuần qua là lời nhắc nhở kịp thời rằng, anh LUÔN là nhân tố quan trọng đối với The Kop.
Trước khi nhập tịch thành công và khoác áo ĐTQG, Nguyễn Xuân Son nhận phản ứng trái chiều của người hâm mộ; song, anh đang nỗ lực hết mình để giành được cảm tình của những người từng không ủng hộ mình.
Khi Xuân Son tỏa sáng trong trận ra mắt ĐT Việt Nam, một bộ phận khán giả bỉ bôi Tiến Linh và bắt đầu đưa ra những sự so sánh để nâng tầm “tân binh” mang áo số 12…