Tình yêu và sự hiểu biết của Ronaldinho với Futsal chính là thứ đã được anh sử dụng để tạo ra lợi thế cho mình trước đối thủ trong suốt những năm tháng đỉnh cao sự nghiệp – đặc biệt là trong cuộc đối đầu với Chelsea tại Stamford Bridge vào năm 2005
Phần 1: Phần 2:
Phần 3: Phần 4: QUAY LẠI BRAZIL
Vào thời điểm cuộc phỏng vấn này diễn ra, Ronaldinho đã một thời gian dài không thi đấu cho bất kì câu lạc bộ nào. “Tôi cũng chưa biết mình sẽ đi đâu tiếp theo cả,” anh giải thích. “Tôi rất thích châu Á, tôi đã đến đó để làm quảng cáo rất nhiều lần. Ấn Độ cũng là một đất nước khá tuyệt, tôi đã đến đó để tham dự nhiều sự kiện futsal.”
“USA cũng là một điểm đến tuyệt vời đấy,” Roberto – người anh trai, và cũng là người đại diện của Ronaldinho, một cựu cầu thủ đã từng thi đấu cho nhiều câu lạc bộ như Gremio, Sion, Sporting Lisbon, Montpellier, Estrela da Amadora và Consadole Sapporo – bổ sung thêm.
Ronaldinho đã có 3 năm khoác áo Milan, giành được một Scudetto, trước khi trở về Brazil để đầu quân cho Flamengo. Nhiều tháng sau khi anh trở lại quê nhà, Flamengo đã đến Santos để tham dự một trận đấu. Chỉ trong vòng 30 phút, họ đã bị đối phương dẫn trước đến 3-0, người ghi bàn thắng thứ ba là một cầu thủ trẻ có tên Neymar. Ronaldinho đã ngay lập tức đưa ra lời đáp trả bằng một cú hattrick, kết quả chung cuộc là Flamengo giành chiến thắng với tỷ số 5-4.
Một cuộc tranh cãi về số tiền lương mà câu lạc bộ đang nợ Ronaldinho đã khiến anh quyết định ra đi và chuyển đến Atletico Mineiro một năm sau đó, và trong màu áo của câu lạc bộ này, anh đã có một lần được bầu chọn là “cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải” của giải vô địch quốc gia Brazil. Trong mùa giải thứ hai, vào năm 2013, Ronaldinho đã giúp họ giành được chức vô địch Copa Libertadores lần đầu tiên trong lịch sử và đoạt luôn giải thưởng “cầu thủ xuất sắc nhất năm” của Nam Mĩ. Sau đó, anh chuyển đến đầu quân cho Queretaro ở giải Liga MX của Mexico.
“Chủ tịch của câu lạc bộ đã khiến dư luận phải náo loạn cả lên, ông ấy đã rất nỗ lực để có thể mang tôi về đội bóng,” Ronaldinho kể lại. “Gia đình chúng tôi rất thích Mexico, vì anh trai tôi đã từng chơi bóng ở đó (vào năm 2001, trong màu áo UAG). Tất cả mọi người trong gia đình tôi đều đã từng sống ở đó, ngoài ra tôi cũng có rất nhiều fan hâm mộ tại đất nước này kể từ sau khi giúp đội tuyển Brazil giành được chức vô địch Confederations Cup tại nơi đây. Tôi đã nhận được rất nhiều lời đề nghị, nhưng tôi hài lòng với quyết định của mình. Tôi luôn thích được trải nghiệm những điều mới mẻ. Và tôi đã đưa Queretaro đến trận chung kết đầu tiên trong lịch sử của họ - một chiến tích mà không ai có thể ngờ tới.”
Trận chung kết play-off Clausura vào năm 2015 của Queretaro đã kết thúc bằng thất bại trước Santos Laguna, và dù cho không phải lúc nào Ronaldinho cũng thể hiện một phong độ xuất sắc, thì anh cũng đã để lại những dấu ấn khó quên tại Mexico. Đáng chú ý nhất, chính là cái lần anh ra sân từ băng ghế dự bị và lập một cú đúp để giúp Queretaro giành chiến thắng 4-0 trước Club America tại Azteca, và một lần nữa, các cổ động viên bên phía đối thủ đã giành cho anh những tràng pháo tay đầy ngưỡng mộ và khâm phục, giống hệt như quang cảnh đã diễn ra ở Santiago Bernabeu vào 10 năm trước.
Vào mùa hè năm 2015, Ronaldinho quyết định quay về Brazil, và lần này, điểm đến của anh là Fluminense. Nhưng anh chỉ ở đây vỏn vẹn 2 tháng, trong khi đã ký vào một bảng hợp đồng 18 tháng, với lý do là anh cảm thấy câu lạc bộ đã đối xử không công bằng với mình. Những màn trình diễn đầu tiên của anh cho đội bóng thuộc thành phố Rio đã phải nhận rất nhiều những lời chỉ trích nặng nề, và thậm chí là vô số tiếng la ó dữ dội từ các cổ động viên của đội bóng.
CA TỤNG PREMIER LEAGUE
Trong suốt 17 tháng kể từ khi rời Fluminese, Ronaldinho đã nhận được rất nhiều lời đề nghị. Dù thế nào đi nữa, cầu thủ người Brazil vẫn là một tên tuổi được các câu lạc bộ trên toàn thế giới biết đến và yêu thích. Anh đã được rất nhiều câu lạc bộ trên khắp các châu lục gửi đến lời chào mời. Trong số đó bao gồm Nacional ở Uruguay, Las Vegas City ở Mỹ, Wollongong Wolves ở Úc, Kabuscorp ở Angola, Antalyaspor ở Thổ Nhĩ Kỳ, câu lạc bộ cũ của người anh trai - Sion ở Thụy Sĩ, Persepolis ở Iran, Thiên Tân Song Giang ở Trung Quốc và Chennai ở Ấn Độ.
Anh đã tham gia giải India Premier Futsal League vào mùa hè một năm trước và thi đấu cho Goa, nhưng chỉ chơi vỏn vẹn hai trận trước khi trở lại Brazil vì nhận được lời mời trở thành đại sứ thương hiệu cho Paralympic Game ở Rio.
Tình yêu và sự hiểu biết của Ronaldinho với Futsal chính là thứ đã được anh sử dụng để tạo ra lợi thế cho mình trước đối thủ trong suốt những năm tháng đỉnh cao sự nghiệp – đặc biệt là trong cuộc đối đầu với Chelsea tại Stamford Bridge vào năm 2005, khi anh tạo nên một bàn thắng đặc biệt đến mức có thể mô tả bằng cụm từ “đáng kinh ngạc”. “Đó là một bàn thắng mang đậm chất fulsal,” Ronaldinho hồi tưởng. “Đó là một pha xử lý mà tôi chỉ đột nhiên nổi cảm hứng thực hiện vào ngay lúc ấy, chứ không hề lên kế hoạch trước đó.”
Ronaldinho đã có một vài cuộc chạm trán với Chelsea trong suốt khoảng thời gian thi đấu cho Barcelona – họ đã bị đánh bại ở vòng 16 đội vào năm 2005, khi cầu thủ người Brazil đang tỏ ra vô cùng buồn bã, thì các đồng đội của anh đã lao vào một cuộc ẩu đả với ban lãnh đạo đối phương sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu cất lên. Nhưng Barcelona đã có một màn trả thù đầy thỏa mãn trên con đường chinh phục châu Âu vào một năm sau đó, khi họ tiếp tục đụng độ The Blues ở vòng bảng. Phớt lờ Real Madrid, Ronaldinho đã khẳng định rằng Chelsea mới là đối thủ khó nhằn nhất mà mình và các đồng đội từng phải đụng độ trong suốt khoảng thời gian cống hiến cho Blaugrana.
“Tại đấu trường châu Âu khi đó, cái tên đầu tiên phải nhắc đến chính là Chelsea,” anh nói. “Chúng tôi phải chạm mặt họ hàng năm ở Champions League – và đó luôn là những trận đấu cực kì gay cấn.”
The Blues đã thất bại trong kế hoạch lôi kéo Ronaldinho rời khỏi Barcelona trong khoảng thời gian đó – sau này, cả Manchester City, Blackburn Rovers, QPR và Stoke cũng đã liên hệ với cầu thủ người Brazil. Ngay cả Basingstoke Town cũng sẵn sàng chi ra một số tiền khủng lồ để có được anh – nhưng dĩ nhiên là họ đã không thành công.
“Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã từ chối những cơ hội ở nước Anh, nhưng nếu như viễn cảnh đó diễn ra, thì đó chắc chắn sẽ là một trải nghiệm đặc biệt khó quên, bởi vì Premier League là một giải đấu rất tuyệt vời,” Ronaldinho thừa nhận. “Chelsea đã có lần cố gắng mang tôi về Stamford Bridge và một số đội bóng khác tại Premier League cũng rất muốn ký hợp đồng với tôi. Những trận đấu ở giải đấu đó luôn diễn ra với một tốc độ rất nhanh và cường độ vô cùng dữ dội – thật tuyệt khi theo dõi bọn họ thi đấu, hoàn toàn không nhàm chán một chút nào. Tôi thường không xem hết 90 phút của tất cả các trận đấu Premier League, nhưng tôi có thể nhận thấy những điểm nổi bật và các bàn thắng ở giải đấu này luôn tuyệt vời hơn các bàn thắng mà tôi được xem ở những giải đấu khác.”
NGƯỜI TRUYỀN CẢM HỨNG CHO MỘT THẾ HỆ MỚI
Ronaldinho là một tên tuổi có sức ảnh hưởng rất lớn đến những cầu thủ của thế hệ mới, bao gồm cả Premier League và nhiều nơi khác. Rất nhiều ngôi sao đã thừa nhận trong những năm gần đây rằng Ronaldinho chính là người hùng của họ từ khi còn nhỏ - trong số đó có Paul Pogba, Raheem Sterling, Thiago Alcantara, Dele Alli, Dimitri Payet, Gabriel Jesus, Daniel Sturridge, Sadio Mané, Willian, và tất nhiên là, Neymar.
Ngôi sao lớn nhất của Brazil hiện tại, Neymar, thừa nhận rằng anh đã vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ Ronaldinho từ khi còn rất nhỏ. “Tôi lúc nào cũng lúng túng và ngại ngùng mỗi khi nói chuyện với anh ấy, bởi vì anh ấy luôn là một thần tượng, một người hùng của tôi,” Neymar kể lại, và tiết lộ rằng chính Ronaldinho là người đã thúc giục anh ký hợp đồng với Barcelona sau khi rời Santos.
Douglas Costa cũng không phải trường hợp ngoại lệ, anh đã kể với FFT rằng, từ năm 8 tuổi, anh đã luôn muốn trở thành một “Ronaldinho thứ hai” sau khi được chứng kiến huyền thoại người Brazil thi đấu cho Gremio.
“Anh ấy là thần thượng số một của tôi trong thế giới bóng đá,” cầu thủ chạy cánh người Brazil cho biết. “Tôi đã lớn lên với tư cách là một fan hâm mộ của Gremio và anh ấy chính là ngôi sao của đội bóng trong khoảng thời gian đó. Ở Brazil, anh ấy được yêu mến không chỉ vì tài năng, mà còn bởi niềm hạnh phúc được thể hiện rõ trên mặt của anh ấy mỗi khi chơi bóng và khả năng mang lại niềm vui cho mọi người. Anh ấy có thể làm bất cứ điều gì một cách vô cùng tự nhiên và thuần thục với quả bóng … Ronaldinho là một con người phi thường, một tấm gương mà tôi luôn noi theo và là người đã truyền cảm hứng nhiều nhất cho tôi khi còn là một cậu bé.”
Liệu người đàn ông này có nhận thức được gì về lý do đã biến anh trở thành niềm cảm hứng cho rất nhiều người trẻ? “Tôi nghĩ đó là bởi vì tôi cũng giống như … một cậu bé!” anh nói đùa. “Tôi cảm thấy rất xúc động với việc mình là người đã truyền cảm hứng cho những cầu thủ đẳng cấp nhất thế giới – những ngôi sao như Pogba hay Sterling, họ là hai trong những người xuất sắc nhất và thật tuyệt khi được nhìn họ ghi những bàn thắng có thể khiến cho mọi người yêu thích môn thể thao này nhiều hơn nữa.”
“Tôi đã nhìn thấy bàn thắng mà Dele Alli ghi được vào năm ngoái (tại Crystal Palace) và đó chính là kiểu bàn thắng mà tôi luôn muốn ghi trong sự nghiệp – không từ ngữ nào có thể miêu tả hết sự tuyệt vời của những bàn thắng như thế. Việc bản thân mình là người đã tuyền cảm hứng cho một ai đó để họ có thể ghi được những bàn thắng ngoạn mục là một điều rất tuyệt vời.”
“Tôi đã luôn dõi theo Gabriel Jesus và Gabriel Barbosa, bởi vì họ chính là tương lai của Brazil và thật tuyệt khi bản thân tôi có thể là người đã truyền cảm hứng cho thế hệ cầu thủ trẻ của đất nước này, những người sẽ sớm mang chúng tôi trở lại với vinh quang, ít nhất thì đó là điều mà tôi đã hy vọng.”
“Brazil đang không có được phong độ tốt trong những năm qua, cả đất nước này và đội tuyển quốc gia của nó đều đang gặp khá nhiều khó khăn, nhưng người Brazil chúng tôi luôn biết cách đứng lên từ thất bại và vượt qua nghịch cảnh. Tôi là một người luôn luôn tự tin và thích nhìn vào những mặt tích cực của tất cả mọi thứ.” (còn nữa)
Lược dịch từ bài viết “Ronaldinho – How the godfather of flair changed football forever” của tác giả Chris Flanagan, được đăng tải trên Four Four Two.
Trong khi Pep Guardiola đang cố gắng chấm dứt chuỗi phong độ tệ hại nhất của CLB trong 1 thập kỷ, Cole Palmer, Jadon Sancho, Romeo Lavia và Tosin Adarabioyo đang cùng HLV Enzo Maresca làm nên cuộc cách mạng tại Chelsea.
Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.
“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.
Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.