Serie A thập niên 90 (P3): David Platt và Roberto Baggio

Tác giả Góc Khán Đài - Thứ Hai 01/10/2018 17:06(GMT+7)

Zalo

“Chúng tôi đã thi đấu như một mũi đinh ba trên hàng công ở mùa giải đó – Vialli, tôi và cả Baggio hoặc Alessandro Del Piero,” Ravanelli hồi tưởng lại cái năm mà ông đoạt Scudetto cùng Bianconeri, trong mùa giải đầu tiên của Marcello Lippi tại đội bóng này với tư cách là một huấn luyện viên.

Gascoigne có thể là người đã đưa khán giả của truyền hình Anh đến với bóng đá Italia, nhưng sự chậm trễ trong thương vụ chuyển từ Tottenham sang Lazio đã khiến ông không thể trở thành người Anh đầu tiên đặt chân đến Serie A trong những năm 1990.
 
Một thời gian ngắn sau khi Gazza đồng ý ký hợp đồng với Lazio vào năm 1991, David Platt cũng tiếp bước theo sau để đến với Italia, sau khi chuyển sang Bari với mức phí chuyển nhượng 5,5 triệu bảng – một đội bóng nằm ở miền Nam Italia, vừa thoát khỏi cảnh bị xuống hạng ở mùa giải trước.
 
“Hồi đó, tôi thậm chí còn chẳng biết Bari nằm ở đâu,” Platt nhớ lại. Dù cho không thể giúp đội bóng mới của mình trụ hạng, nhưng tiền vệ này vẫn kịp ghi dấu ấn với 11 bàn thắng ngay trong mùa giải đầu tiên tại Serie A, giúp anh có một tấm vé chuyển sang Juventus.
 
“Khi nhìn quanh phòng thay đồ, tôi đã nghĩ: ‘Mình làm được rồi’,” ông nói. Với hai bảng hợp đồng lập kỷ lục thế giới về mức phí chuyển nhượng – Gianluca Vialli chuyển đến từ Sampdoria với giá 12 triệu bảng và Roberto Baggio chuyển đến từ Fiorentina với giá 8 triệu bảng – Juve đã đánh bại Borrussia Dortmund để giành UEFA Cup trong mùa giải này, mặc dù Platt đã sớm phải rời khỏi đội bóng thành Turin.
 
“Tôi đã không được ra sân nhiều ở Juventus,” ông thừa nhận. “Những cầu thủ trên hàng công của họ đơn giản là xuất sắc đến không tưởng. Antonio Conte cầm trịch ở hàng tiền vệ, còn Roberto Baggio là đầu tàu của hàng tiền đạo – với một đội hình như thế thì rất khó để tôi chen chân vào được. Baggio đã tạo ra một sự ảnh hưởng y hệt như những gì mà tôi cảm nhận được ở Roberto Mancini thời chơi cho Sampdoria, nhưng chúng tôi không có được mối quan hệ mà sau này tôi đã tạo nên cùng với Mancini. Chúng tôi không thể hợp tác với nhau.” 
Image result for david platt mancini
Platt và Mancini

Mối quan hệ của Platt và Mancini đã được thiết lập từ trước khi ông gia nhập Sampdoria – trên thực tế, nó thậm chí còn được tạo nên trước cả khi tiền vệ người Anh đến với Juventus. Chỉ vài tháng sau khi đặt chân đến Italia, Platt đã nhận được một cuộc gọi đầy bất ngờ. Đó chính là cuộc gọi từ Roberto Mancini, người đã tìm cách để có được số điện thoại của ông và rủ rê ngôi sao người Anh gia nhập đội chủ sân Stadio Luigi cùng mình.
 
Sampdoria vừa trải qua quãng thời gian thành công rực rỡ nhất kể từ khi đội bóng thành lập: Sau khi giành chức vô địch Cup Winners’ Cup, họ tiếp tục đăng quang tại Serie A lần đầu tiên – và – cũng là lần duy nhất trong lịch sử đội bóng vào mùa giải 1990/1991. Họ đã tổ chức ăn mừng chiến tích này bằng cách rủ cả đội nhuộm tóc vàng – trừ Attilio Lombardo vì bị hói, nên phải sử dụng một bộ tóc giả trong vòng 1 tuần.

Khi các cầu thủ bước lên bục vinh danh để gặp Đức Giáo Hoàng với kiểu tóc mới, John Paul II đã tỏ ra khá bối rối. Sau đó, Sampdoria đã lọt vào trận chung kết cúp C1 năm 1992, nhưng tại Wembley, Barcelona mới là kẻ giành được chiến thắng nhờ cú sút phạt của Ronald Koeman.
 
Lần gặp gỡ đầu tiên của Mancini với Platt là tại cúp C1, và đó vẫn chưa phải là lần cuối cùng: Ông tiếp tục khăng khăng rủ rê, mời gọi Platt chuyển đến Sampdoria cùng với mình.
 
“Tôi vừa cảm thấy vinh dự, vừa có chút sợ hãi,” Platt thừa nhận. “Tôi đã nghĩ, ‘Tại sao thằng cha này lại gọi cho mình chứ?’Anh ta luôn bảo rằng câu lạc bộ không hề nhờ mình làm điều đó, chính vì vậy mà chuyện này càng trở nên kì lạ hơn. Nhưng đó là cái cách để anh ta tiếp cận một người mà mình rất quan tâm.
 
“Khi tôi chính thức ký hợp đồng với Juventus, bạn hẳn sẽ nghĩ rằng đó là lúc các cuộc gọi từ Robbie sẽ kết thúc. Nhưng bạn nhầm rồi, anh ta vẫn không bỏ cuộc. Anh ta thậm chí còn chèo kéo, rủ rê tôi cả trên sân bóng! Cuối cùng tôi đã phải chấp nhận nhượng bộ. Tôi nghĩ rằng mình sẽ chơi tất tay một ván cuối cùng ở Italia.”
 
QUYẾT ĐỊNH CHÍNH XÁC
 
Và đó đã trở thành quyết định tuyệt vời nhất mà David Platt đưa ra trong sự nghiệp của mình. Trong khi Des Walker đã phải vật lộn vất vả ở Sampdoria một năm trước đó – bị buộc phải dạt ra chơi ở vị trí hậu vệ cánh trước khi quyết định trở về Anh sau 30 trận ra sân tại Italia – thì Platt là một bảng hợp đồng thành công rực rỡ. Tình bạn ngày càng thắm thiết giữa ông và Mancini đã được chuyển hóa thành một mối quan hệ cộng tác cực kì ăn ý và có ảnh hưởng lớn trên sân cỏ. 
 
“Chúng tôi đã hợp tác rất tốt với nhau,” Platt nói. “Robbie thích sự nhất quán và ổn định, đó là lý do vì sao anh ấy lại gắn bó với Sampdoria lâu đến vậy (15 năm). Và điều đó chỉ đơn giản là đã hoạt động hiệu quả. Đội bóng này đã tạo ra một phong cách thi đấu xoay quanh hệ tư tưởng của anh ấy, và, vì một lý do nào đó, anh ấy cảm thấy tôi là một cầu thủ hoàn hảo cho cái hệ tư tưởng đó.”
 
“Câu lạc bộ này chính là cuộc sống của anh ấy. Tất cả mọi người đều yêu mến anh ấy và anh ấy biết rõ điều đó. Các fan phát cuồng vì anh ấy. Robbie chưa bao giờ gặp phải bất kì khó khăn, rắc rối nào, đặc biệt là trong việc thu hút sự chú ý của phái nữ! Điều này cũng giống hệt như Francesco Totti của AS Roma vậy. Anh ấy có thể bước vào một quán bar hay café và đi ra mà không cần phải trả một đồng nào. Anh ấy có thể làm bất kì điều gì mà mình muốn, còn fan hâm mộ thì luôn tin chắc rằng tất cả những gì anh ấy làm cũng đều đúng đắn.”
 
Mối quan hệ của Roberto Mancini với các fan hâm mộ là nguyên nhân dẫn đến một sự cố bất ngờ trong trận đấu với Brescia vào tháng 5 năm 1995. Sampdoria vừa thất bại trong trận Derby với Genoa diễn ra trước đó, trong một nỗ lực nhằm xoa dịu sự tức giận của các cổ động viên, Mancini đã đồng ý rằng cả đội hình Sampdoria sẽ chạy vòng quanh sân vận động trong thời gian khởi động trước trận đấu và cho phép các cổ động viên thích chửi bới, lăng mạ hay hạ nhục họ thế nào cũng được, nhưng với điều kiện là không được gây ra bất kì rắc rối nào trong trận đấu. Huấn luyện viên Sven-Goran Eriksson thậm chí còn xung phong đi đầu để “đứng mũi chịu sào”, chấp nhận bị la ó, chửi bới trước trận đấu, và kế hoạch này đã phát huy hiệu quả. 
"Tôi đã lập một cú đúp vào những phút cuối và rồi chúng tôi thắng 2-1, không khí thật tuyệt vời," Platt nhớ lại. "Robbie kéo tôi tới chỗ các cổ động viên sau trận đấu và chúng tôi bị bao vây bởi tiếng vỗ tay. Bằng cách nào đó, cậu ta cố giành phần, thậm chí còn rời sân sau chót để được nhận màn vỗ tay cuối cùng ! Nhưng rồi tất cả các cổ động viên đã quay lại chỗ cũ"
 
Với việc thi đấu bên cạnh Ruud Gullit và Lombardo (trong một giai đoạn khá kì lạ, khi Gullit rời Milan để đến Sampdoria thi đấu vào năm 1993, sau đó trở về Milan vào năm 1994, trước khi nhanh chóng ký hợp đồng với Sampdoria một lần nữa), Platt đã giành được Coppa Italia và giúp Blucerchiati lọt vào đến trận bán kết Cup Winner’ Cup, nơi họ bị đánh bại bởi Arsenal trên chấm phạt đền. Đến bây giờ, ông vẫn xem khoảng thời gian của mình tại Sampdoria là giai đoạn tuyệt vời nhất trong sự nghiệp.
 
"Những cầu thủ xuất sắc nhất đều tụ tập ở Serie A," Ông nói. "Dù đã có khá nhiều cầu thủ Anh từng đến đấy trong quá khứ, điều này còn diễn ra trước cả khi Internet, Youtube và Sky xuất hiện. Chúng tôi đã nghe mọi người nói rằng đó là một giải đấu chơi nặng về phòng ngự, tuy đã nhiều CLB Italia từng vô địch Cup Châu Âu, nhưng rồi lại bị chê bai rằng đó là nhờ án phạt mà các đội bóng Anh đã phải chịu.
 
“Nhưng được tự mình trải nghiệm nó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Ở Genoa, tôi đánh giá rất cao những gì mà bóng đá Italia đã đạt được. Bạn có thể theo dõi những trận đấu của giải đấu này ngay ở Anh quốc, tất cả bạn bè và gia đình tôi đều liên tục kể rằng Serie A đã trở nên phổ biến ở quê nhà như thế nào.”
Năm 1995, Platt chuyển đến thi đấu cho Arsenal nhưng mau chóng quay trở lại Sampdoria với tư cách là một huấn luyện viên vào năm 1998, mặc dù khi đó Mancini đã theo chân Eriksson để đến với Lazio.
 
Khi đó, Sampdoria đang ở bên bờ vực xuống hạng và cuộc hành trình mới với Platt chỉ có thể kéo dài 6 trận, khi ông liên tục bị chỉ trích về việc thiếu trình độ huấn luyện. Sự ra đi của Platt là một tin không thể tệ hơn với Lee Sharp, cầu thủ đang thi đấu cho I Blucerchiati dưới dạng cho mượn từ Leed United, nhưng đã mau chóng nhận thấy là mình hoàn toàn không có chỗ đứng trong đội hình, Danny Dichio cũng từng lâm vào hoàn cảnh tương tự sau khi chuyển đến Italia từ QPR một năm trước đó. Cầu thủ chạy cánh từng thi đấu cho đội bóng cũ của Platt, là Nottingham Forest và Newcastle United, Franz Carr, cũng đã gặp phải rất nhiều khó khăn trong một mùa giải chơi ở Serie A cho Reggiana. 
 
MỘT ROBERTO KHÁC
 
Qủa bóng được đặt ngay trước mặt Roberto Baggio trên chấm phạt đền, mặc dù khi đó Divine Ponytail đang không được vui cho lắm. Ba năm trước khi hứng chịu câu chuyện bi kịch tại World Cup 1994, chàng trai với mái tóc đuôi ngựa này cũng đã phải trải qua một drama khác trên chấm penalty. Đó là lần đầu tiên Baggio trở lại Fiorentina kể từ khi được bán sang Juventus.
 
Trong cuộc bạo loạn của các cổ động viên Florence nhằm thể hiện sự phẫn nộ đối với ban lãnh đạo Fiorentina, đã có đến hơn 50 người bị thương, và thậm chí ngay cả Baggio cũng không chắc là mình có muốn rời khỏi La Viola hay không, điều này đã được thể hiện qua việc anh từ chối khoát lên cổ chiếc khăn của Juventus trong buổi lễ ra mắt. 
 
 
 
Chính bởi vì chuyện của Baggio và Bianconeri vẫn chưa được thu xếp ổn thỏa, nên mọi thứ đã trở nên rất rắc rối. Baggio là tiền đạo được chỉ định thực hiện quả phạt đền của Juventus, nhưng anh kiên quyết từ chối bước lên chấm penalty để ghi bàn vào lưới đội bóng cũ của mình. Các đồng đội đã cố gắng thuyết phục Baggio, nhưng vẫn không thể lay chuyển sự quyết tâm của anh.

Luigi De Agostini là người được chọn để thực hiện quả penalty thay cho Baggio – và đã sút hỏng. Divine Ponytail bị thay ra ngay sau đó, và đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội vì hành động nhặt lên một chiếc khăn quàng cổ của La Viola được ném về phía mình khi đang đi về phòng thay đồ. Kết thúc trận đấu đó, Juventus thất bại với tỷ số 1-0.
 
Chúng ta có thể mô tả sự nghiệp của Roberto Baggio bằng hai chữ “kì lạ”. Mặc dù giành được rất ít danh hiệu trong cuộc đời cầu thủ, nhưng ông được đánh giá là cầu thủ xuất sắc nhất Serie A trong thập niên 1990, và là người duy nhất ở thập kỷ đó phá vỡ kỷ lục chuyển nhượng thế giới, cũng như giành được Ballon d’Or - khi hoàn toàn thi đấu tại Italia. Ronaldo đã gia nhập Inter với giá trị chuyển nhượng kỷ lục thế giới 19,5 triệu bảng khi anh nhận được danh hiệu tương tự vào năm 1997, nhưng chính màn trình diễn tại Barcelona trước đó mới là yếu tố đóng vai trò chủ chốt trong chiến thắng của cầu thủ người Brazil.
 
Baggio - Platt - Vialli

Quãng thời gian đáng nhớ nhất của Baggio chính là năm 1993, khi ông cùng với Juventus đăng quang tại UEFA Cup, trớ trêu thay, đó cũng chính là chiếc cúp châu Âu duy nhất mà ông giành được trong toàn bộ sự nghiệp. Năm đó, Baggio đã ghi được 39 bàn thắng.
 
“Anh ấy là một người hướng nội, nhưng đồng thời cũng là một nhà vô địch đích thực,” Fabrizio Ravanelli nói với FFT. “Xét về kỹ thuật, anh ấy cực kì tuyệt vời. Anh ấy luôn có một giải pháp, một kỹ năng mà chúng ta chỉ có thể thấy ở những cầu thủ đẳng cấp nhất.”
 
Baggio sẽ có hai lần duy nhất được tận hưởng cảm giác lên đỉnh tại Serie A trong sự nghiệp vào những năm kế tiếp, tại hai câu lạc bộ khác nhau. Scudetto đầu tiên đã đến trong mùa giải cuối cùng của ông ở Juventus vào năm 1995, khi đó, ông đã phải ngồi ngoài suốt 5 tháng ròng vì chấn thương, nhưng cũng đã ghi dấu ấn với 3 pha kiến tạo vào cái ngày Old Lady chính thức lên ngôi vương với chiến thắng trước Parma.
 
Đó cũng chính là chiếc vương miện đầu tiên mà một thanh niên 20 tuổi khác được chạm tay vào, tên của cậu ta là Alessandro Del Piero. “Cậu nhóc đó sở hữu tất cả những gì cần có để trở thành một cầu thủ tuyệt vời,” Roberto Baggio nhận xét – và ông đã đoán không sai.
 
Image result for baggio juventus

“Chúng tôi đã thi đấu như một mũi đinh ba trên hàng công ở mùa giải đó – Vialli, tôi và cả Baggio hoặc Alessandro Del Piero,” Ravanelli hồi tưởng lại cái năm mà ông đoạt Scudetto cùng Bianconeri, trong mùa giải đầu tiên của Marcello Lippi tại đội bóng này với tư cách là một huấn luyện viên. “Lippi rất giỏi đọc trận đấu và ông ấy luôn biết cách động viên các cầu thủ của mình.

Tôi vẫn nhớ rõ bài phát biểu của ông ấy trong ngày tập luyện đầu tiên vào đầu mùa giải. Chúng tôi đã được nhận được lệnh tập hợp ở giữa sân và thông điệp mà ông ấy đưa ra là rất rõ ràng: Juventus không nên phụ thuộc vào bất cứ cá nhân nào. Tất cả chúng tôi đều đóng vai trò quan trọng như nhau.
 
“Chúng tôi đã thi đấu mạnh mẽ như một tập thể gắn kết. Chúng tôi tự tin thể hiện sức mạnh trong mọi trận đấu, cả về lối chơi lẫn chất lượng cầu thủ - đó là một đội hình gồm những cái tên xuất chúng như Angelo Peruzzi, Paulo Sousa, Didier Deschamps, Ciro Ferrara, Alessio Tacchinardi và Antonio Conte.
 
“Tôi vẫn nhớ như in trận đấu mà chúng tôi đánh bại Parma để vượt qua họ trên bảng xếp hạng, trong cuộc đối đầu đó, tôi đã ghi được bàn thắng đẹp nhất trong cả sự nghiệp – Vialli thực hiện một pha tạt bóng tầm thấp và tôi lao vào đánh đầu quyết đoán. Chỉ có thể mô tả bằng hai chữ ‘Tuyệt vời’.”
 
“Vào cái đêm trước khi chúng tôi đụng độ Parma một lần nữa để giành chức vô địch. Tôi đã căng thẳng đến mức không thể chợp mắt được. Nhưng đó là một ngày chủ nhật đẹp trời và chúng tôi đã hủy diệt đối phương đến bốn bàn không gỡ - tôi lập được một cú đúp và đêm hôm đó đã có một bữa tiệc lớn được tổ chức tại nhà của Umberto Agnelli (chủ tịch danh dự của Juventus). Tôi vẫn nhớ như in sự vui sướng của ngày hôm ấy.”
 
Nhưng đâu đó trong niềm vui cũng đọng lại một nỗi buồn: Chiến thắng của Juventus mang một ý nghĩa rất sâu sắc, bởi vì nó diễn ra chỉ sau cái chết của Andrea Fortunato vài tuần, đó là một hậu vệ trái 23 tuổi sở hữu tài năng đầy hứa hẹn và đã ra sân 27 trận ở mùa giải trước, cho đến khi được chuẩn đoán là đã mắc bệnh bạch cầu. “Tất cả mọi thứ đạt được ở Juventus, tôi đều muốn dành chúng cho cậu ấy.” Ravanelli chia sẻ.
 
Trong số “những thứ” mà Ravanelli đã nói, bao gồm chức vô địch Champions League 1996: Tại đêm chung kết diễn ra ở Stadio Olimpico, Ravanelli chính là người đã ghi bàn trong trận đấu mà Old Lady đánh bại Ajax Amsterdam trên chấm phạt đền, sau khi tỷ số được giữ nguyên 1-1 đến hết hai hiệp phụ, trước khi ông bất ngờ bị đẩy sang Middleborough. “Juventus đã đạt được thỏa thuận với họ trong khi tôi chẳng biết gì cả,” Ông nói. “Tôi cảm thấy mọi thứ thật khủng khiếp, nhưng tôi vẫn gọi điện thoại cho người đại diện của mình và đồng ý ký hợp đồng với Middleborough.”
 
Roberto Baggio đã khỏi Bianconeri một năm trước đó. Tận dụng thời cơ Juventus đang yêu cầu Baggio phải chấp nhận giảm 50% lương nếu muốn tiếp tục ở lại, Silvio Berlusconi đã dụ dỗ được ông gia nhập Milan với phí chuyển nhượng 6.8 triệu bảng – Khi đó, Manchester United và Blackburn cũng đang thèm muốn số 10 người Italia. Baggio đã ghi 10 bàn để giúp đội bóng mới bảo vệ thành công Scudetto mùa giải 1995/1996, bao gồm một quả penalty trong trận đấu với đội bóng cũ Fiorentina.

Lược dịch: https://www.fourfourtwo.com/features/serie-a-90s-when-baggio-batistuta-and-italian-football-ruled-world?page=0%2C1


NAM KHÁNH (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

X
top-arrow