Mùa hè 2023: Bước ngoặt trong vụ chuyển nhượng của Trent Alexander-Arnold

Tác giả Trên đường Pitch - Thứ Ba 06/05/2025 08:40(GMT+7)

Zalo

Mùa hè năm 2023, lần đầu tiên trong sự nghiệp Trent Alexander-Arnold thấy mình có cảm giác mông lung. Hợp đồng còn hai năm mà chẳng ai ở CLB nói năng gì. Mọi khi thì không như vậy.

Alexander-Arnold
 

Liverpool trước nay luôn rõ ràng. Năm 2017 ký hợp đồng. Năm 2019 lại ký. Rồi tới hè 2021, thêm một lần gia hạn nữa. Mỗi bản hợp đồng là một cách nói rằng: “Chúng tôi tin cậu.” Càng trưởng thành theo từng năm, càng là người không thể thiếu.

Rồi Milner đi, Klopp trao luôn băng đội phó. Một cú gật đầu nặng ký. Trent nghĩ bụng: “Thế là sắp gia hạn nữa rồi đây.” Nhưng chờ mãi… vẫn im ru. Không cuộc gọi, không một buổi hẹn, không lấy một lời hỏi thăm.

Lúc đó Anfield đang loạn. Julian Ward mới thay Michael Edwards có một năm đã nghỉ. Không ai chịu nhận ghế lâu dài, đành lôi Jörg Schmadtke từ chốn nghỉ hưu về làm đỡ. Ai giới thiệu? Đại diện của Klopp.

Schmadtke không giấu giếm gì, tự nhận mình chỉ là “trợ lý cho Klopp”. Việc của ông là lo mấy bản hợp đồng mới ở tuyến giữa. Liverpool lúc ấy đang vá lại hàng tiền vệ. Còn mấy chuyện như gia hạn hợp đồng với trụ cột thì… để sau.

Tháng 11, thêm một quả bom nữa nổ: Klopp bảo Mike Gordon là ông sắp rời đội sau mùa này vì hết lửa. Hai tháng sau, thông tin được công bố. Và y như phản ứng dây chuyền: cả hệ thống đóng băng. Ai cũng chờ xem HLV mới là ai, triết lý thế nào, có còn dùng mình không. Chẳng ai ký gì trong lúc mù mờ như vậy.

Mike Gordon thì cũng tính rút. Trước khi lui, ông kéo Michael Edwards về lại, lần này cho làm lớn: Giám đốc điều hành bóng đá. Edwards lập tức đưa Richard Hughes từ Bournemouth về làm giám đốc thể thao. Còn cuộc gọi đầu tiên của Hughes sau khi ngồi vào ghế? Là gọi cho phía Trent để chào hỏi.

Tới cuối tháng Tư năm ngoái, lời đề nghị đầu tiên được gửi tới. Trent hiểu vì sao CLB im tiếng thời gian qua. Nhưng trong đầu bắt đầu có một câu hỏi nhỏ, mà ngày càng lớn dần: “Phải chăng… đây là mùa cuối cùng?”

Chuyện Real Madrid để mắt thì ai cũng biết rồi. Nhưng Trent cứ lấn cấn mãi: “Liệu Liverpool còn thật sự muốn giữ mình không?”

Hughes sau đó đã cho thấy là có. Họ đưa ra đề nghị lớn. Rất lớn. Một bản hợp đồng có thể biến Trent thành hậu vệ có lương cao nhất Premier League, cao luôn cả so với phần còn lại của thế giới.

Nhưng… trái tim thì đã bắt đầu đi lạc. Trôi dần về phía Tây Nam, nơi có Real Madrid, có chiếc áo trắng, có ước mơ mà Trent giấu kỹ từ lâu.

Mùa hè 2023 Bước ngoặt trong vụ chuyển nhượng của Trent Alexander-Arnold 1
 

Real Madrid để mắt tới Trent từ lâu rồi. Đến tháng 11 thì gần như chắc ăn: “Cậu này sẽ về đây.”

Chẳng có gì mới trong cách họ làm. Mấy năm nay, Real thành thạo cái trò nhặt vàng rơi, nghĩa là cứ chờ mấy ngôi sao hết hợp đồng là vào hốt.

Alaba? Lấy. Rüdiger? Cũng lấy. Mới đây Mbappé? Tương tự. Họ xây cả một cơ chế riêng cho chuyện đó, bài bản như đi tuyển sinh năng khiếu.

Người khởi động bao giờ cũng là Juni Calafat, người đàn ông trầm lặng nhưng biết cách ngồi nói chuyện khiến người đối diện mềm lòng. Việc của ông là “dò sóng” xem cầu thủ có hứng thú không, có muốn sống ở Madrid không, có thấy Bernabéu đủ hấp dẫn để bỏ lại tất cả phía sau không. Mọi thứ ổn? Jose Angel Sanchez vào việc lo vụ giấy tờ. Sau cùng là phải có cái gật đầu của chủ tịch Florentino Perez.

Đúng lúc đó thì Carvajal đứt dây chằng đầu gối trong trận gặp Villarreal. Real họp gấp. Tình hình rõ ràng: không chỉ cần người kế thừa, mà cần ai đó vào đá ngay. Và người đó phải là Alexander-Arnold.

Một người thân với HLV Ancelotti rỉ tai báo chí: “Không có hậu vệ phải, Champions League là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.” Lúc ấy, Real nghĩ: Liverpool đang bay ở Premier League, lại có thằng nhóc Bradley đá tạm ổn, chắc sẽ chấp nhận bán Trent để gỡ chút vốn. Sai lầm.

Liverpool đóng cửa thẳng tay.

Bị chặn cửa, Madrid quay lại lối cũ: chờ hết hợp đồng, lấy miễn phí. Họ vẽ cho Trent cả một bức tranh: ở đây cậu sẽ làm gì, đá ở đâu, tương lai ra sao, tiền thế nào. Họ chỉ nói một điều: “Đừng gia hạn. Đừng ký gì ở Liverpool. Cứ để hợp đồng trôi đi.”

Và từ lúc ấy, Madrid bắt đầu tự tin. Càng lúc càng chắc bụng. Đến tháng Ba, trong một cuộc họp kín ở Valdebebas, Ancelotti cùng dàn sếp lớn được báo: “Chuyện này coi như xong. Chỉ chờ thời điểm đẹp để công bố thôi.”

NGÀY NÀO CÒN LÀ NGƯỜI LIVERPOOL, TRENT SẼ LUÔN ĐẶT ĐỘI BÓNG LÊN HÀNG ĐẦU

“Nhìn xem, tôi ở đây 20 năm rồi. Ký hợp đồng bao nhiêu lần, lần nào cũng lặng lẽ. Giờ cũng vậy thôi.”

Trent nói vậy sau trận thắng Bournemouth 3-0 hồi tháng Chín, trước mặt cánh báo chí. Khi bị hỏi liệu có định ở lại lâu dài không, cậu chỉ đáp: “Ít nhất mùa này tôi vẫn là cầu thủ của Liverpool. Vậy thôi.”

Đó là lần duy nhất và cũng là lần cuối Trent dừng lại ở khu vực tác nghiệp để trả lời phóng viên. Về sau, trong tất cả các cuộc phỏng vấn chính thức, chuyện hợp đồng tuyệt đối bị bỏ qua. Cậu không nói gì. Không phủ nhận hay xác nhận và cũng không muốn làm rối thêm, dù im lặng cũng đồng nghĩa với việc thiên hạ muốn đồn gì thì đồn.

Sự thật là, lúc đó Trent đang phân vân nhiều hơn bao giờ hết. Việc Slot đến, một HLV mới với cách làm việc mới càng khiến cậu bối rối. Nhưng rồi họ quý nhau rất nhanh. Trent thích cái cách Slot chuẩn bị mọi thứ: kỹ lưỡng, chi tiết, nghiêm túc. Có lần ngồi lại phân tích trận đấu, Trent nói thẳng: “Thầy cứ soi kỹ, nghiêm khắc với em cũng được.” Cậu bắt đầu tin: dưới tay Slot, Liverpool đủ sức làm chuyện lớn.

Mùa hè 2023 Bước ngoặt trong vụ chuyển nhượng của Trent Alexander-Arnold 2
 

May mắn là cùng lúc ấy, tương lai của Van Dijk và Salah cũng bị đem ra bàn tán, nên phần nào làm dịu sức ép lên Trent. Rốt cuộc, cả hai đều gia hạn hợp đồng vào tháng Tư. Nhưng điều làm Trent buồn nhất, là khi người ta bắt đầu nghi ngờ lòng trung thành của cậu. Họ bảo rằng đầu óc cậu đã ở Madrid rồi.

Tin đồn bùng lên ngay trước trận gặp Man United đầu tháng Một. Báo Tây Ban Nha khẳng định: Trent đã hứa miệng với Real. Mấy hôm sau gặp West Ham, cậu ghi bàn rồi đưa tay lên miệng ra hiệu: “Tôi không nói gì đâu.” Một hành động nhẹ nhàng nhưng đủ để đáp lại.

Tối 30 tháng Mười Hai, Real Madrid chính thức gửi đề nghị hỏi mua Trent trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông. Dù chưa được phép tiếp cận cầu thủ cho đến 1/1, họ vẫn làm liều. Có tin họ sẵn sàng trả £20m để có Trent sớm sáu tháng. Nhưng Liverpool từ chối dứt khoát.

CLB muốn giữ nguyên đội hình để chinh chiến cả bốn mặt trận. Họ cũng lắc đầu với đề nghị từ Al Nassr cho Darwin Núñez. Ngày 18 tháng Một, Trent kiến tạo cho Darwin ghi bàn trong trận thắng nghẹt thở trước Brentford. Cùng ngày, Arsenal mất điểm. Liverpool thở phào: “Giữ lại là đúng.”

Vậy mà lời ra tiếng vào vẫn không dứt. Có người bảo Trent là người đứng sau vụ Real tiếp cận. Cậu biết Real đang thiếu hậu vệ phải, Carvajal vừa chấn thương nặng hồi tháng Mười. Nhưng chưa bao giờ cậu có ý định rời Liverpool giữa mùa. Tối giao thừa, khi tin Real bị từ chối lan ra, Trent mới biết trước vài phút. Lúc ấy, cậu vẫn còn đang ngồi đàm phán với đội.

Trận gặp Man United sau đó, cậu đá không tốt. Mắc lỗi, mất bóng, bị la ó trên khán đài. Slot bảo vệ học trò, không chỉ trên truyền thông mà cả trong phòng thay đồ.

Ba ngày sau, trong trận bán kết lượt đi Carabao Cup với Tottenham, Trent vào sân từ ghế dự bị và được mọi người vỗ tay động viên. Sau đó, ở trận thắng Accrington tại FA Cup, cậu mang băng đội trưởng, ghi bàn, rồi lặng lẽ rời sân giữa tiếng vỗ tay nhường chỗ cho Conor Bradley, người có thể sẽ thay thế cậu mùa tới.

Slot vẫn để Trent đá. Đơn giản vì cậu không hề buông lơi một ngày nào. Và vì ông không khùng tới mức gạt bỏ một trong những nguồn sáng tạo lớn nhất của đội.

Slot biết rõ những gì Trent đã vượt qua để có mặt trở lại. Tháng Mười, Trent đau cơ liên sườn khi đá cho tuyển Anh nhưng cậu vẫn nén đau, tiêm thuốc để ra sân cho Liverpool. Giữa tháng Ba, gặp PSG với mắt cá dập nát. Vậy mà chỉ vài tuần sau, Trent đã cắm đầu phục hồi để quay lại sớm hơn mọi chẩn đoán.

Mùa hè 2023 Bước ngoặt trong vụ chuyển nhượng của Trent Alexander-Arnold 3
 

Và thế là ngày 20 tháng Tư khi Trent sút tung lưới Leicester, không khí vỡ òa. Không phải vì bàn thắng đẹp, mà vì người ghi bàn ấy vẫn còn ở đây, vẫn đang chiến đấu cho chức vô địch nước Anh thứ 20. Không cần phát ngôn, không cần biểu ngữ. Chỉ cần hành động.

Sau trận, Slot bảo: “Cứ để người ta nói về bàn thắng đó, đừng nhắc tới hợp đồng. Ai còn nghi ngờ sự tận tụy của cậu ấy thì thật lố bịch.”

Trước đây, McManaman và Michael Owen từng rời Liverpool để tìm vinh quang ở Madrid. Nhưng với Trent thì khác. Cậu ra đi sau khi đã cùng đội nâng cúp. Một chức vô địch vô cùng thuyết phục.

Vậy sao Trent vẫn chọn rời đi?

Vì trong lòng Trent giấc mơ ở Anfield đã trọn vẹn. 26 tuổi, cậu muốn thử một điều gì đó mới. Đầu mùa, cậu từng nói: “Tôi muốn là hậu vệ đầu tiên giành Quả bóng Vàng.” Mà để mơ cao hơn, đôi khi phải đi xa hơn.

Madrid, nơi có áp lực, có thách thức, có cả Jude Bellingham đang đợi. Cậu muốn được bắt đầu lại từ đầu. Vào một phòng thay đồ mà không ai nhìn mình như công thần. Cũng không ai nhắc đến “20 năm gắn bó”. Chỉ có trái bóng, đôi chân và cơ hội tự chứng minh một lần nữa.

Ra đi theo dạng tự do, cậu nhận được một khoản lót tay lớn. Nhưng nếu chỉ vì tiền, Trent đã mở cửa từ đầu tháng Một, mời gọi khắp châu Âu hoặc cân nhắc luôn cả các đội khác ở Premier League. Cậu không làm vậy.

Liverpool có thể đề nghị thêm £5m mỗi mùa cũng không thay đổi được gì. Vì cái mà Trent cần là điều CLB không có: một hành trình mới.

Hughes hiểu điều đó. Ông là người tiếp quản CLB trong lúc rối nhất, đã cố hết mức để giữ Trent. Và Trent trân trọng điều đó. Hai bên đàm phán lâu, nhưng chưa từng căng thẳng. Chỉ đơn giản là… không còn chung hướng.

Ngày Liverpool đè bẹp Tottenham để lên ngôi, Trent vẫn hòa mình trọn vẹn vào lễ mừng. Cậu tiến về phía The Kop, dang hai tay, đặt tay lên ngực khi bài hát “The Scouser in our team” vang lên từ khán đài. Có người bảo, cảnh đó xúc động tới mức Trent có thể đổi ý.

Mùa hè 2023 Bước ngoặt trong vụ chuyển nhượng của Trent Alexander-Arnold 4
 

Nhưng với cậu, đó là đoạn kết đẹp nhất.

Tối hôm đó, cậu gặp ông chủ John W. Henry.

- Cháu là một cầu thủ đặc biệt. Chú không biết cảm ơn sao cho đủ. Dù buồn khi phải chia tay, nhưng chú chúc cháu mọi điều tốt lành.

Trent chỉ cười:

- Cháu cảm ơn. Thật sự là một vinh hạnh lớn.

Cách đó mấy con phố, trên góc đường Sybil vẫn còn bức tường vẽ chân dung cậu cùng dòng chữ:

“Tôi chỉ là một thằng nhóc bình thường đến từ Liverpool và giấc mơ của tôi đã thành hiện thực.”

Câu đó Trent nói sau đêm Madrid 2019, một đêm Champions League không quên.

Bây giờ, câu chuyện ấy sẽ tiếp tục…

Cũng ở Madrid. Nhưng là một chương mới.

(Theo The Athletic - Bảo Linh dịch)

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại sao các cầu thủ Premier League ngày càng “lười” dứt điểm ngoài vòng cấm?

Premier League 2024/25 đang chứng kiến một sự đảo ngược rất đáng chú ý trong các pha dứt điểm: Tỷ lệ những cú sút từ ngoài vòng cấm tại mùa này xuống mức thấp nhất lịch sử giải đấu kể từ mùa giải 2003/04. Vì đâu mà một giải VĐQG vốn nổi tiếng tràn ngập những cú “nã đại bác” lại đánh mất thứ bản sắc quý giá ấy?

Andres Iniesta: "Khi bóng đến chân, tôi có cảm giác thời gian như ngừng trôi"

Andres Iniesta đã từng khóc hết nước mắt đến mức thiếp đi lúc nào không hay trong ngày đầu tiên ở La Masia. Và 14 năm sau khoảnh khắc đó, anh đã vượt qua sự trầm cảm của bản thân để toả sáng trên sân khấu lớn nhất của bóng đá thế giới. Trong dịp tự thuật lại những trải nghiệm của mình với FourFourTwo, anh đã tái hiện lại những phút giây đó một cách đầy sinh động.

Hoài niệm về những ngày xứ Basque đắm mình trong vinh quang

40 năm trước, Athletic Bilbao đã đứng lên để lật đổ sự thống trị bóng đá Tây Ban Nha của Real Madrid và Barcelona. Với tinh thần chiến đấu và kỹ năng xuất sắc của mình, những chàng trai Bilbao đã trở thành nhà vô địch La Liga... Và thậm chí mọi thứ còn điên rồ hơn khi họ bảo vệ thành công ngôi vương đó.

X
top-arrow