Để thua trong trận derby bắc London, HLV Jose Mourinho và các cầu thủ Tottenham Hotspur nên tự trách mình vì cách tiếp cận trận đấu của họ.
Sau thất bại trước Arsenal, HLV Jose Mourinho thừa nhận: “Không gây áp lực, không tạo cường độ. Về khía cạnh tạo thế trận tấn công, một vài cầu thủ quan trọng của chúng tôi biến mất. Chúng tôi nhận ra điều chúng tôi thiếu trong hiệp 1 là kiểm soát trận đấu. Trong hiệp 2, chúng tôi đã cải thiện”.
Nhưng dễ thấy đây chẳng phải là vấn đề riêng trong trận đấu này, chẳng phải lần đầu tiên Mourinho lựa chọn một cách tiếp cận thận trọng có phần thực dụng cho Tottenham trước những đối thủ mạnh. Tất nhiên, thực dụng không hẳn là xấu, cách đá này từng giúp ông thắng Arsenal của chính Mikel Arteta. Song, không phải lúc nào nó cũng là phương thức hiệu quả. Mourinho lựa chọn thực dụng, nhưng vấn đề là họ phải giữ được sự chủ động bởi chơi phòng ngự vẫn có thể chủ động. Tottenham lại không thể hiện điều này trong phần lớn thời gian trận đấu.
Tất nhiên, việc Son Heung-min dính chấn thương và rời sân bất đắc dĩ khiến hỏa lực của Tottenham giảm đi đáng kể. Sự có mặt của tiền đạo người Hàn Quốc sẽ khiến cánh phải của Arsenal phải chú ý nhiều hơn, góp phần tạo ra không gian cho Kane, hơn nữa tần suất hoạt động lẫn nguồn năng lượng của anh đóng góp nhiều vào mặt trận phòng ngự. Mourinho đã chỉ trích quyết định thổi phạt đền của trọng tài Michael Oliver mà chiến lược gia người Bồ Đào Nha khẳng định ông đã xem lại ngay lập tức tình huống Davinson Sanchez phạm lỗi trên iPad - “Không có phỏng vấn sau trận dành cho trọng tài, điều này thật đáng tiếc”, Mourinho nói một cách mỉa mai. Ông cũng có thể tiếc nuối vì cú đá phạt của Harry Kane đưa bóng chạm cột dọc những phút cuối cùng.
Tuy nhiên, Arsenal giành chiến thắng xứng đáng và Tottenham có thua thì đó cũng không phải điều khó hiểu. 45 phút đầu tiên, tỉ số dứt điểm giữa Arsenal và Tottenham là 10-1, trong khi đó tiền đạo Harry Kane chỉ có 10 lần chạm bóng. Cú dứt điểm duy nhất của Spurs trong hiệp 1 là của Erik Lamela, và chắc chắn nếu đã xem trận đấu đó bạn đã hiểu cú dứt điểm đó diễn ra thế nào. Nhưng siêu phẩm trong tình huống ấy của Lamela - một cú rabona hoàn hảo - chủ yếu đến từ bản năng của cầu thủ người Argentina hơn.
Hơn nữa, trước và sau bàn mở tỉ số của Lamela, thế trận cuộc thư hùng này vẫn không khác nhau là mấy. Như rất nhiều lần trước đây, khi Spurs dẫn trước các đối thủ mạnh, Mourinho lựa chọn phương án đá thận trọng. Arsenal vẫn là đội chơi hay hơn, kiểm soát thế trận (chứ không chỉ là kiểm soát bóng) và biết cách để khai thác đối phương. Matt Doherty có một ngày thi đấu đáng thất vọng), vị trí của anh là tử huyệt khi Kieran Tierney và Emile Smith Rowe liên tục khai thác vào đây.
Hậu vệ cánh người Scotland có 1 kiến tạo, tạo ra 2 cơ hội ghi bàn, thực hiện 9 pha tranh chấp tay đôi thành công, 6 pha tắc bóng thành công (nhiều nhất trận), 3 pha thu hồi bóng, 6 đường chuyền thành công vào vòng cấm. Những con số thống kê của Smith Rowe cũng tương đối ấn tượng: anh thực hiện 6 pha thu hồi bóng, tạo ra 4 cơ hội ghi bàn và có 1 cú dứt điểm trúng khung gỗ. Bộ đôi đá cánh trái của Arsenal có một ngày thi đấu xuất sắc, liên tục chồng biên, tạo khoảng trống cho nhau và chiếm lĩnh không gian để thực hiện những bài xuyên phá vào cánh và nách.
Tottenham trình diễn một lối chơi nhợt nhạt và thiếu ý tưởng, họ thi đấu một cách thụ động chờ đối phương tiến vào phần sân của mình rồi giải quyết mà không hề có kế hoạch làm gì sau đó. Sau chuỗi 5 chiến thắng trên mọi đấu trường cộng phong độ “vào phom” của bộ ba Son - Kane - Gareth Bale, Mourinho hoàn toàn có thể áp dụng một cách tiếp cận khác cho Tottenham. Nhưng ông không làm thế
Mourinho vẫn thường bị gắn là một HLV mang tư duy phòng ngự. Thực tế không hẳn vậy, các đội bóng mà ông dẫn dắt vẫn có thể thổi bay các đối thủ bằng những tỉ số rất đậm. Tính riêng trong 5 trận trước cuộc chạm trán Arsenal, Spurs đã đánh bại Bunrley 4-0, thắng Crystal Palace 4-1 và thắng Wolfsberger AC 4-0. Chỉ có điều, Mourinho luôn kiên định với cách đá thực dụng trước những đối thủ mạnh và ông cảm thấy họ có một hàng công đủ sự uyển chuyển, nhuần nhuyễn.
Thái độ không hài lòng của Bale khi bị rút ra khỏi sân ở phút 57 để nhường chỗ cho Moussa Sissoko có lẽ cũng giống thái độ của không ít cổ động viên Tottenham khi chứng kiến thế trận ngày hôm qua. Về lý thuyết, Sissoko sẽ tăng chất thép cho tuyến giữa và giúp bịt lại các không gian. Khoảng 20 phút cuối trận, Arsenal trùng xuống và Tottenham đẩy được nhịp độ của họ lên. Nhưng đáng lẽ họ đã có thể đá như vậy ngay từ đầu.
Lamela ghi bàn trong một tình huống dựa vào sự ngẫu hứng và bản năng, và sau đó bị đuổi khỏi sân bởi một pha bóng đầy chủ đích và tính toán của anh (đó không phải lần đầu tiên cầu thủ người Lamela vung tay vào đối thủ như thế). Nhưng những phép tính cũng có thể nhầm và chỉ bản năng thôi là không đủ để là người được nở nụ cười sau cuối. Một pha rabona xuất sắc có thể giúp Tottenham dẫn trước, nhưng chỉ dựa vào đó để giành chiến thắng là một lựa chọn thiếu hợp lý.
Đến đây, xin mượn một nhận định của làm lời kết cho bài viết này:
Tottenham trước Arsenal ngày hôm nay và mở rộng ra là có lẽ trong cả mùa giải này là một minh chứng sống động cho câu nói khắc hoạ về triết lý của Mourinho: Tìm cách khai thác tối đa những biến số hay tính ngẫu nhiên (randomness) trong bóng đá. Nó trái ngược với những HLV kiểu như Pep Guardiola, người luôn tìm cách biến mọi thứ của một trận đấu thành hằng số. Pep muốn mọi thứ trong tầm kiểm soát và ông lên kế hoạch cho tất cả. Mou thì muốn bẻ gãy điều đó để cưỡi lên những thứ khó đoán định.
Tottenham như trò chơi lắc xúc xắc. Lamela ngẫu hứng ghi bàn Rabona không tưởng, rồi sau đó anh nhận 2 thẻ vàng rời sân - đó đều là những thứ không thể đoán định và tưởng tượng nổi, chẳng có một kế hoạch hay kịch bản nào như thế cả. Spurs chơi kém người nhưng lại có 15 phút cuối khiến Arsenal phải trầy vi tróc vảy và ngộp thở, cho thấy khả năng tự bùng nổ đến kinh ngạc của những cá nhân mà Spurs sở hữu. Đó cũng không phải là một thứ đã được lên kế hoạch.
Tottenham của Mourinho có những lúc xem thấy chán ngắt và bực dọc, nhưng lại cũng có những lúc họ trào dâng đến không tưởng. Một Tottenham rất ‘random’.