- "Derby Manchester cũng giống đại chiến Argentina vs Brazil"
- Barca nhắm Kane hoặc Jesus thay Suarez
- Pep lên kế hoạch "tái hợp" 2 tiền đạo chủ lực
Cũng giống như nhiều cầu thủ Brazil khác, cuộc hành trình của Gabriel Jesus là chuỗi đấu tranh giữa hiện thực và giấc mơ, là niềm đam mê không lụi tắt giữa cái đói cùng hàng tá mối đe dọa tại khu ổ chuột.
Cứ khi nào ghi bàn cho Manchester City, mẹ lại gọi cho tôi. Ngay khi quả bóng chạm vào lưới, chuông điện thoại lại rung lên. Dù xem tôi thi đấu tại nhà ở Brazil hay trên sân, điều đó chẳng thành vấn đề với mẹ. Bà gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Thế nên tôi thường chạy đến cột cờ phạt góc, tay làm dấu đặt điện thoại lên tai, miệng nhẩm nói: "Alo, mẹ à".
Hành động nghe điện thoại của Gabriel Jesus nhằm nhớ tới công ơn của mẹ. |
Khi tôi đến Man City, mọi người thấy hành động này thật sự thú vị, họ hỏi tôi điều đó nghĩa là gì. Thật dễ để trả lời, điều đó để biểu đạt tình yêu với mẹ, bà luôn gọi điện cho tôi. Còn để đào sâu hơn ư, có lẽ bắt đầu từ khi tôi là một cậu bé với một giấc mơ. Tại Brazil, hàng triệu cậu nhóc đều chung một ước mơ. Thật may mắn, tôi biết một số siêu anh hùng.
Xem nào, tôi lớn lên tại khu ngoại ô gọi là Peri Jardim, phía Bắc Sao Paulo. Với nhiều người ở đó, cuộc sống là một hồi tranh đấu thực sự. May thay, mẹ làm việc cực kỳ vất cả nên cả gia đình mới có cái ăn thường xuyên. Nhiều đứa trẻ ở đó lớn lên cơ cực hơn nhiều. Đôi lúc chúng chỉ được ăn một bữa mỗi ngày, đó là bữa ăn ngay tại sân bóng. Thú thực, nhiều đứa không đến để thể hiện kỹ năng chơi bóng, chúng chỉ có mặt để ăn bánh mì cùng soda miễn phí. Luôn là bánh mì trắng và một lon soda.
Đôi khi chỉ có soda thôi. Đó là những gì bạn có trong bụng cho cả một ngày, tưởng tượng được không?
Với tôi, toàn bộ những giấc mơ, tất cả những gì tôi có bây giờ đều bắt đầu từ Clube Pequeninos. Nó có ý nghĩa nhiều hơn một câu lạc bộ. Đừng nghĩ đến những bãi biển, cây cọ hay toàn bộ những thứ đại loại thế. Peri không như thế. Sân bóng của chúng tôi chính xác nằm ngoài một nhà tù quân sự. Mặt sân bẩn, không có cỏ và bao quanh bởi những cái cây lớn. Những người được phép chơi ở đó ngoài đám trẻ chỉ có cai ngục mà thôi.
Khoảng 9 tuổi, tôi cùng ông bạn Fabinho tới đó để xem có được thi đấu cho đội hay không. Chúng tôi đi dưới tán cây với đôi giày được cầm trên tay, rồi gặp người đàn ông thay đổi cuộc đời của cả hai đứa: Jose Francisco Mamede - huấn luyện viên đội nhỏ nhất. Ông ấy nói: "Chắc rồi, hai nhóc có thể chơi ở trận tới".
Chẳng có hợp đồng nào để ký, chẳng có gì hết. Bởi lẽ câu lạc bộ không cố biến đám trẻ thành lợi nhuận, chỉ là mang lại cho chúng điều gì đó tích cực, giúp chúng có gì đó để ăn, giúp chúng tránh xa đường phố. Pequeninos chẳng phải câu lạc bộ lớn nên có lẽ bạn chẳng bao giờ nghe đến. Nhưng tôi phải nói với bạn, họ tạo nên phép màu ở đó. Đôi lúc đám trẻ ngồi xe buýt cả giờ đến đó để được ăn cũng như nhận "canasta basica" - những hộp thức ăn nhỏ các thầy phát cho mang về nhà. Nó có gạo, đậu và bánh mì, những thứ bạn cần cho một tháng.
Gabriel Jesus thuở bé từng chơi bóng trên mặt sân thế này. |
Thật vui bởi thầy Mamede có một chiếc Volkswagen Beetle cũ mèm màu trắng, có lẽ xuất xưởng từ thập niên 70. Ông ấy chở cả đám vòng vòng bằng chiếc xe ấy, chúng tôi lúc ấy nhỏ đến nỗi 9 hay 10 đứa leo lên cũng được, chưa kể đến những đôi giày, hộp đồ ăn và mọi thứ khác nữa. Ông ấy, cũng như câu lạc bộ đã làm những điều không thể tin nổi cho đám trẻ.
Ở Brazil, chúng tôi gọi những người như thầy Mamede là "Heróis sem capes" (tạm dịch: người hùng không áo choàng). Đó thực sự là những gì ông ấy đã làm cho rất nhiều đứa trẻ, Mamede và những huấn luyện viên khác trao cho chúng tôi cơ hội đổi đời.
Với tôi, bóng đá là tất cả, tình yêu với trái bóng cũng là tất cả. Pequeninos chỉ có hai buổi tập mỗi tuần nên khi không ở đó, tôi lại chơi bóng trên đường phố ở Peri. Thi thoảng, tôi đá bóng với lũ bạn đến nửa đêm. Sau đó, chúng tôi ngồi cùng nhau trên đường để tán chuyện về những cô gái, cười đùa cùng nhau cho đến hai giờ sáng.
Ở nhà, chẳng có gì để làm. Bố ra đi khi tôi mới sinh, thế nên mẹ làm việc nguyên ngày để nuôi tôi và các anh. Bà quét dọn cho các ngôi nhà trong thành phố và khi về nhà vào cuối ngày, mẹ sẽ nằm chung giường với tôi cùng một trong số các anh.
Một số đứa trẻ có trò chơi điện tử. Tôi thì có quả bóng cùng trí tưởng tượng. Thật tuyệt bởi tôi được trải qua tuổi thơ đúng nghĩa ngoài đó. Chúng tôi có những giải đấu lớn nơi mà mỗi con đường lại có một đội, phần thưởng sẽ là một lon soda. Đó là một trận chiến để giành lon soda. Đó là tất cả những gì bạn giành được, tưởng tượng được không?
Thực tế, lon soda ấy có ý nghĩa với chúng tôi nhiều hơn cả Copa Libertadores. Nếu giành chiến thắng, lon soda được chuyền tay nhau, và nó chẳng giống với những thứ bạn từng nếm trải. Cả đám chuyền tay nhau, mỗi đứa một hớp. Lon soda phần thưởng ấy còn tuyệt gấp 10 lần sâm panh. Gấp 10 lần đấy.
Con đường đi đến thành công của Gabriel Jesus đầy rẫy thách thức. |
Khi lên 13, một số điều xảy ra ghi dấu ấn trong cuộc đời tôi. Pequeninhos tham gia giải đấu lớn tại Sao Paulo, và bọn tôi đã chơi tốt. Ngay ở những vòng đầu tiên, chúng tôi đánh bại các đội lớn hơn với 12 hay 13 bàn. Đến trận chung kết, chúng tôi đụng phải Portuguesa de Desportos, một câu lạc bộ chuyên nghiệp được công nhận. Lý do duy nhất để họ tham gia giải đấu là tìm kiếm những đứa trẻ tiềm năng từ các đội nhỏ hơn. Và nó như một bộ phim vậy. Chúng tôi là câu lạc bộ nhỏ bé chơi ở ngoại vi nhà tù, còn họ là một đội lớn với áo đấu thực sự cũng như có mọi thứ. Nhưng tôi cùng đám bạn không ngán: "Nào, anh em, chúng ta sẽ thắng. Anh em mình sẽ làm được".
Sau đó cơn bão đến. Tối đó, mưa rất lớn, chúng tôi dậy vào sáng hôm sau rồi nghe tin trận đấu có thể bị hủy bỏ. Cho đến khi chúng tôi khởi động, mặt sân vẫn đầy bùn. Thật điên rồ. Cả đám bắt đầu chạy rồi ngã oạch khắp mặt sân. Chẳng thằng nào có thể đứng vững. Nhưng bằng cách nào đó bên Portuguesa de Desportos vẫn đứng được. Họ có những miếng kim loại thật dưới đế giày, thứ giúp đỡ trượt khi trời mưa. Giày của chúng tôi rẻ tiền nên chỉ có những miếng nhựa mỏng, tất cả đều mòn cụt.
Lúc đó, tôi cảm thấy, như nào nhỉ... chết tiệt. Nhưng đó là cuộc sống.
Chúng tôi liều mạng chiến đấu để cố giành chiến thắng, nhưng kết quả là trận thua 2-4. Tôi chẳng thể quên hình ảnh Portuguesa ăn mừng với chiếc cúp. Bóng đá cũng giống nhiều thứ khác trong cuộc sống, không có sự công bằng. Thế nên bạn phải tìm một lối đi, kể cả sự bất công còn ở đó.
Đó là bài học hoàn hảo vào đúng thời điểm, bởi lẽ những năm sau đó cuộc sống của tôi vô cùng khốn khó. Tại Brazil, nếu bạn mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, thường là bạn phải tới các trung tâm đào tạo trẻ của những câu lạc bộ lớn từ 12 hoặc 13 tuổi. Nhưng vì một vài lý do, tôi không có được điều đó. Sau Paulo cho tôi một bài thử, họ cảm thấy ổn nhưng rồi thông báo rằng không thể cho tôi một giường ở học viện. Câu lạc bộ quá xa nhà tôi. Nếu muốn tới đó tôi phải di chuyển bằng xe buýt hàng ngày, đồng nghĩa với việc bỏ việc học ở trường, và mẹ thì... ha ha ha...
Mẹ tất nhiên không chấp nhận điều đó. Bà muốn tôi tập trung hoàn toàn cho việc học. Tôi nợ mẹ mọi thứ trong quãng thời gian đó. Rất nhiều đứa trẻ ở Brazil bởi gia cảnh khó khăn nên phải lao động để kiếm tiền từ sớm. Chúng chẳng thể có thời gian vừa đá bóng, vừa đến trường và làm việc. Thế nên những giấc mơ bị giết chết ngay từ khi mới bắt đầu. Nhưng mẹ luôn tin ở tôi. Vì bất cứ lý do nào đó, mẹ bảo tôi cứ tiếp tục, không quan trọng là làm gì.
Gabriel Jesus cùng lời nhắn thủ "Hãy cứ ước mơ". |
Năm 13 tuổi, tôi chơi bóng cùng người lớn tại Varzea. OK! Mọi người tại Sao Paulo đều hiểu tôi nói gì, và có lẽ họ chỉ cười mà thôi. Nhưng với mọi người chưa hiểu, tôi sẽ giải thích...
Varzea giống như bóng rổ đường phố ở Mỹ, hoặc giải bóng đá bán chuyên tại Châu Âu. Mặt sân thì bẩn, còn bạn phải đối đầu với "marmanjo" - những gã đá rắn. Chẳng bao giờ thiếu những pha va chạm, cũng như hàng đống lời tục tĩu trên sân. Có một khoảnh khắc mà tôi chẳng bao giờ quên được...
Chúng tôi chơi trận đặc biệt quan trọng với một đội lớn. Họ luôn là một trong những đội hay nhất ở Varzea nhưng ra khỏi giải đấu vài năm rồi, vì một vài lý do mà tôi chẳng muốn tìm hiểu. Đây là năm đầu tiên họ trở lại và gặp chúng tôi để giành quyền chơi ở một giải đấu lớn. Tôi nhớ rằng toàn bộ cầu thủ của họ nhìn thấy mình trước trận với ánh mắt như muốn hỏi: "Thằng nhóc này là ai? Đùa đấy à?"
Thật sự nghiêm túc đấy.
Chỉ bốn phút đầu trận, tôi đi bóng qua hậu vệ hay nhất của họ rồi ghi bàn. Tôi thấy họ nhìn mình như thể: "OK! Thằng nhóc. Bọn ta sẽ biến cuộc sống của chú mày thành địa ngục". Họ bắt đầu đốn ngã tôi bất cứ lúc nào chạm vào bóng. Họ thực sự phát rồ, lao từ phía sau đến rồi cố làm tôi đau. Một tiền vệ thấp thấp bên phía họ giống như một chú bò, ghé tai tôi nói: "Chú mày sẽ gãy chân nếu cố lừa bóng qua tao lần nữa".
Rồi tôi nhận bóng, lại rê qua gã. Nó giống như NBA vậy. Tôi bị đá vào mắt cá, còn gã kia ngã đè lên người. Cả đám nhìn chằm chằm như thể chuẩn bị lao vào giết tôi. Nhưng tôi có thể nói gì bây giờ? Khi có bóng trong chân, tôi như ở trong thế giới khác. Thế nên khi lại có bóng, tôi thực hiện động tác chuyền không cần nhìn để đồng đội ghi bàn.
Đám đông bắt đầu phát cuồng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-2, chúng tôi thắng trên loạt penalty. Họ cực kỳ tức giận. Trong những tiếng la ó, gã trâu mộng tiến đến tôi rồi nói: "Tao đã nói là sẽ đá gãy chân mày, nhóc. Tao sẽ đợi mày ở bãi xe".
Hắn gằn giọng, mọi chuyện rất căng. Tôi nghĩ rằng, ôi... mình không thể rời khỏi đây được. May thay, các đồng đội đã bảo vệ tôi. Họ bao tôi vào giữa, đưa đến bãi đậu xe mà chẳng gặp rắc rối nào, và tôi về nhà an toàn. Nhưng đó chưa phải là phần kết của câu chuyện.
Giáng Sinh năm ngoái khi trở về nhà, tôi tới ngân hàng để làm một số thủ tục giấy tờ. Khi tôi đưa xe vào bãi đỗ, nhìn anh chàng phát vé trong bốt bảo vệ. Gã này sao cứ quen quen...
Gabriel Jesus đang có một cuộc sống mà trong mơ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến. |
Giáng Sinh năm ngoái khi trở về nhà, tôi tới ngân hàng để làm một số thủ tục giấy tờ. Khi tôi đưa xe vào bãi đỗ, nhìn anh chàng phát vé trong bốt bảo vệ. Gã này sao cứ quen quen...
Hắn cũng nhìn tôi, như cách tôi nhìn hắn, rồi đưa chiếc vé nhưng vẫn tiếp tục nhìn. Đột nhiên, gã reo lên: "A! Nhóc! Thằng nhóc!". Tôi quay lại nhìn gã, kiểu như là: "Sao hả?"
Hắn nói ngay: "Nhớ anh mày không? Varzea, nhớ không người anh em. Ta đã cố đá gãy chân chú mày!"
Hắn nói ngay: "Nhớ anh mày không? Varzea, nhớ không người anh em. Ta đã cố đá gãy chân chú mày!"
Lạy Chúa. Tôi không biết hắn sẽ làm gì. Rồi hắn nói: "Này, anh tính đá gãy chân chú mày đấy, tin không?"
Tôi cố làm cho mình ngầu nhất có thể rồi đáp ngay: "Lại đây. Anh đã không làm thế. Tôi biết anh chỉ đùa thôi".
"Không đâu, người anh em. Anh thực sự muốn đá gãy chân chú đấy. Và giờ thì chú đá cho đội mà anh thích. Tôi yêu cậu, người anh em. Không thể tin nổi! Chú có tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị anh đá gãy chân lúc đó không?"
Chúng tôi cười, rồi cả hai chụp ảnh với nhau.
Chúng tôi cười, rồi cả hai chụp ảnh với nhau.
Cách duy nhất để diễn tả lại những gì xảy ra với tôi là sử dụng thành ngữ Brazil: Cuộc đời tôi từ nước biến thành rượu. 5 năm trước, tôi còn chơi tại Varzea, chỉ cố gắng để tồn tại, cố gia nhập vào một đội bóng lớn ở Brazil. Tôi chơi cạnh những cầu thủ tuyệt vời, những người vốn là lái xe buýt, làm việc ở siêu thị hay thợ xây. Điều đó không có nghĩa họ thiếu tài năng hay sự chăm chỉ. Đơn giản là vận may cùng cơ hội. Nhiều người cần kiếm sống nên chẳng thể theo đuổi ước mơ.
Nếu không có mẹ, có lẽ tôi cũng sống cuộc đời như thế.
Thay vào đó, tôi túm lấy cơ hội để tới Palmeiras năm 15 tuổi, đó như là đường băng giúp tôi cất cánh. Chẳng thể giải thích được. Theo một cách nào đó, tôi nghĩ số phận đã an bài. Chúa đã định sẵn mọi thứ rồi. Tôi ở cùng với đội trẻ, ký hợp đồng đầu tiên trong đời rồi như ngồi tên lửa vậy. Tôi lên đội một, chơi cực tốt, được gọi lên tuyển Brazil cho Olympic 2016 tại Rio. Khi nhận được cuộc gọi, cảm xúc của tôi chẳng thể diễn tả bằng lời.
Gabriel Jesus luôn ngưỡng mộ người đàn anh Neymar. |
Để diễn tả cho bạn hiểu cảm xúc khi đó, thế nào nhỉ... Hai năm trước thôi, tôi còn đi vẽ những đường vàng xanh trên đường phố ở Peri cho World Cup 2014. Những gã vẽ tốt hơn sẽ thực hiện các bức tranh tường với khuôn mặt của các cầu thủ Brazil như David Luiz hay Neymar. Hai năm sau, tôi chơi tại Olympic cùng Neymar. Tôi còn chẳng nhớ cảm giác lần đầu mặc chiếc áo vàng của đội tuyển như thế nào nữa. Như kiểu là giấc mơ được chinh phục vậy.
Giải đấu năm 2016 rất đặc biệt với người Brazil bởi huy chương vàng Olympic là danh hiệu mà chúng tôi chưa bao giờ giành được trước đó. Tôi còn nhớ sức nặng của giải đấu, không chỉ vì diễn ra ở Rio mà bởi những gì xảy ra ở kỳ World Cup trước đó. Sau hai trận đầu chơi không tốt, những chỉ trích hướng về chúng tôi với cường độ cao hơn, đặc biệt là Neymar. Tôi thực sự ngưỡng mộ Neymar, vì cách anh ấy giải quyết mọi thứ cũng như dẫn dắt cả đội.
Trước giải, tôi chỉ là fan của Neymar như nhiều người khác. Anh ấy là một cầu thủ phi thường, ai mà chẳng biết. Đến khi thực sự hiểu rõ hơn về anh ấy trong khoảng thời gian đó, tôi thấy ấn tượng với con người anh ấy nữa. Cách anh ấy đối xử với mọi người khiến tôi ngạc nhiên lớn bởi trong quãng thời gian ngắn ngủi hòa nhập vào thế giới bóng đá, tôi gặp rất nhiều gã dù chẳng phải cầu thủ xuất sắc, chẳng thắng bất cứ gì vẫn "mascarado" - nghĩa là hắn như kẻ đeo mặt nạ vậy. Một mặt trưng ra với giới truyền thông, mặt khác ở phòng thay đồ. Nhưng Neymar đối xử với mọi người như anh em. Anh ấy là lý do lớn để chúng tôi sát lại gần nhau hơn, bỏ qua áp lực và thoải mái đùa với người khác.
Khoảnh khắc giành huy chương vàng thật phi thường cho chúng tôi, cho cả đất nước này. Trước giải, Neymar xăm thêm một hình, tôi cũng lên gân bằng điều tương tự bởi một hình ảnh có thể biểu đạt tất cả. Đó là hình một đứa trẻ, đứng dưới đồi và nhìn vào "favelas" (khu ổ chuột - ND). Nhóc ấy chỉ ôm một quả bóng trong ngực cùng một giấc mơ. Đó không chỉ là hình ảnh phản chiếu của tôi, hay của Neymar mà là của rất nhiều đứa trẻ tại Brazil. Đó là lý do tấm huy chương vàng đặc biệt có ý nghĩa với chúng tôi.
Tôi muốn làm mọi thứ để được gọi vào đội hình dự World Cup 2018 nhưng tất nhiên, Brazil là... Brazil. Có rất nhiều sự cạnh tranh, chẳng có gì chắc chắn. Đó là lý do tôi quyết định tới Manchester City. Tôi biết mình cần phát triển hơn nữa. Tôi có thể nói với bạn rằng, nó rất khác so với Brazil. Bạn không còn thấy ánh mắt trời trải nắng nữa. Tôi nhận được rất nhiều lời đề nghị đến từ các câu lạc bộ khác nhau, có cả những nơi thời tiết ấm áp hơn nhưng quyết định chuyển đến Manchester City hoàn toàn bởi Pep Guardiola.
Đây là lần đầu tiên tôi tới một quốc gia thực sự lạnh và ngôn ngữ xa lạ. Để hiểu được mọi thứ là một thách thức, hay nói cách khác là cô đơn. Tuy nhiên, khi Guardiola gọi cũng là thời điểm tôi ra quyết định về điểm đến tiếp theo, ông ấy nói rằng đang trông cậy vào tôi, và tôi đặc biệt quan trọng cho tương lai của Man City.
Pep Guardiola là lý do Gabriel Jesus gia nhập Man City. |
Cuộc gọi đó đặc biệt quan trọng khi thể hiện rằng ông ấy thực sự quan tâm đến tương lai của tôi. Khi bạn có đủ những cuộc thảo luận, bạn có thể chỉ ra ai là người thật tâm với mình. Tôi có thể nói Guardiola là một thiên tài. Trong bóng đá, nó có nhiều ý nghĩa. Khi ông ấy nói vậy, tôi chẳng cần nghĩ đến lần thứ hai. Quyết định được đưa ra: Đó là Man City.
Nhưng trước khi tới Manchester City, tôi làm điều cuối cùng: Đóng lại một chương của cuộc đời. Tôi trở về sân từng chơi bóng cùng Pequeninos, với đôi giày trên tay như hồi mới 9 tuổi. Lần này, tôi mang đến 250 đôi giày ngon nghẻ cho tụi nhóc. Giờ thì bất cứ lúc nào Pequeninos phải chơi trên mặt sân ướt nhẹp trước những đội bóng lớn, cả đám sẽ tốt hơn.
Chẳng giấu gì. Lần đầu tiên tới Manchester City, tôi cảm thấy như lạc mất mọi thứ. Mẹ cố gắng ủng hộ tôi bằng cách bay qua lại giữa Anh và Brazil, thật khó để rời xa bà bởi mẹ là tất cả với tôi. Bà vừa đóng vai trò của người mẹ, vừa sắm vai người cha trong quá trình trưởng thành của tôi.
Tôi nhớ khi còn chơi cho Pequeninos, tôi thấy nhiều đứa khác tíu tít với bố sau trận, tôi thấy lạc lõng vô cùng. Thật nặng nề. Nhưng giờ khi bất cứ ai hỏi về bố, tôi nói mẹ chính là bố. Bà làm mọi thứ cho tôi và các anh.
Bà cũng là một người hùng chẳng khoác áo choàng.
Thế nên cứ khi nào ghi bàn, kể cả mẹ không ở trên sân, tôi đều làm động tác "nhấc điện thoại" và nói chuyện với bà. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ gọi điện bất cứ lúc nào để tìm xem tôi ở đâu. Nếu tôi không nhấc máy, bà bắt đầu gọi cho đám bạn của tôi.
Thế nên cứ khi nào ghi bàn, kể cả mẹ không ở trên sân, tôi đều làm động tác "nhấc điện thoại" và nói chuyện với bà. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ gọi điện bất cứ lúc nào để tìm xem tôi ở đâu. Nếu tôi không nhấc máy, bà bắt đầu gọi cho đám bạn của tôi.
"Alô Mãe!" (Alo! Mẹ à - ND).
Hành động như nhấc điện thoại để nhớ tới mẹ và cuộc đấu tranh của chúng tôi, cũng như bạn bè, gia đình, thầy Mamede và mọi người ở Brazil đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Tôi luôn là kẻ mộng mơ. Nhưng ngay cả trong giấc mơ tốt nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được ngày hôm nay. Tôi biết nhiều đứa trẻ sẽ tiếp tục vẽ trên các con đường khi World Cup tới vào mùa hè này. Có lẽ chúng chẳng chơi cho một câu lạc bộ lớn nào cả. Có lẽ chúng nói rằng không thể làm được.
Gabriel Jesus là điển hình cho những cầu thủ Brazil đi lên từ khu ổ chuột. |
Tôi sẽ nói với chúng rằng đừng bao giờ ngừng chiến đấu. Bốn năm trước khi bước dưới đường hầm sân Etihad, tôi vẫn chơi tại Varzea - cùng những gã rít lên sẽ đá gãy chân tôi ở bãi đỗ xe. Nghiêm túc đấy, cuộc sống của bạn bây giờ có thể chỉ là bánh mỳ và soda. Nhưng nếu bạn tiếp tục chạy vì giấc mơ của mình, ai biết chuyện gì có thể xảy ra?
Nước có thể biến thành rượu.
Thế nên, gửi tới toàn bộ các em nhỏ. Nếu các em đọc đến cuối câu chuyện này, anh có một lời nhắn sau cùng: Đừng bao giờ ngừng mơ mộng.
Và làm một điều nữa cho anh. OK?
Gọi cho mẹ đi. Bà thực sự nhớ các em đấy.
Gabriel Jesus. |
* Theo Theplayerstribune.
Jesus tiết lộ lý do từ chối M.U, chọn Man City
Tiền đạo Gabriel Jesus tiết lộ cú điện thoại với HLV Pep Guardiola khiến anh bị thuyết phục chuyển tới Man City hồi đầu năm.
Tiền đạo Gabriel Jesus tiết lộ cú điện thoại với HLV Pep Guardiola khiến anh bị thuyết phục chuyển tới Man City hồi đầu năm.
Như Đạt (TTVN)
Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan: