Một số khác thực dụng hơn bay sang Trung Đông, tới những miền đất như Saudi Arabia hay Qatar, nơi tiền nhiều như cát và bóng đá là một dạng giải trí xa xỉ cho giới vương giả. Lại có những người chọn MLS, nơi cuộc chơi vừa đủ nghiêm túc để không nhàm chán, vừa đủ nhẹ nhàng để gọi là phiêu lưu.
Nhưng Sergio Ramos không nằm trong số đó.
Anh chọn Mexico như một gã du mục vẫn còn khát khao được lăn xả, vẫn còn muốn chiến đấu giữa bụi đất và tiếng hò reo. Một lựa chọn gợi nhớ đến Andre-Pierre Gignac, kẻ từng từ chối sống cuộc đời yên ổn ở Châu Âu, để được tiếp tục làm vua của Tigres UANL.
![]() |
Bốn tháng kể từ ngày anh khoác lên mình màu áo xanh trắng, Monterrey không chỉ có một trung vệ, họ có một biểu tượng. Ánh mắt, cử chỉ, từng cú phát bóng tất cả đều mang theo sự ngạo nghễ của một tay quý tộc, vừa đẹp, vừa dữ, vừa cuốn hút, vừa khó gần.
Nhưng thứ đáng kể hơn, là anh vẫn chơi bóng như một kẻ chưa từng rời xa đỉnh cao. Pha chuyền dài của Bastoni bị anh cắt gọn ngay trước mũi giày Lautaro. Esposito vung chân sút bóng thì Ramos đã lao ra chắn ngay. Khi cầm bóng, anh không vội, không phô, mà dứt khoát, gọn gàng. Một trung vệ hiện đại trong vóc dáng một chiến binh hoài cổ.
Và như mọi lần, Ramos không chỉ phòng ngự. Anh tấn công. Phút 24, Oliver Torres (đồng đội cũ ở Sevilla) đá quả phạt góc treo về cột xa. Ramos trồi lên khỏi đám đông, hất bay Acerbi, bỏ lại Pavard, đánh đầu đưa bóng vào góc lưới. Một pha ghi bàn dũng mãnh như từng thấy hàng chục lần trong màu áo trắng Real Madrid nhưng lần này là trong màu áo Monterrey.
![]() |
Anh giang hai tay, ngửa mặt lên trời, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Không có gì kiêu ngạo. Đó chỉ là Ramos, là chính anh. Một người đã sống quá lâu trong những khung hình và chưa bao giờ thấy chán ánh đèn máy quay.
Tất nhiên, không phải mọi thứ đều hoàn hảo. Inter gỡ hoà trong một tình huống mà lẽ ra Ramos có thể làm tốt hơn. Những phút cuối, anh chậm lại thấy rõ. Nhưng chẳng sao cả. Monterrey vẫn có điểm. Và Ramos như thường lệ lại là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Anh rời sân chậm rãi, bước qua những ống kính, như một kẻ không bao giờ muốn tạm biệt sân khấu.
Bảo Linh
Có thể bạn quan tâm
- Rayan Cherki: Chàng nghệ sĩ Lyon có hòa được vào dàn giao hưởng của Pep Guardiola?
- Thiago Silva: Chiến binh tuổi tứ tuần
- Osimhen và Vlahovic: Những tài năng bị mắc kẹt trong những bản hợp đồng kỳ quặc
- Hành trình tuyệt diệu của Xabi Alonso: Từ tiền vệ đẳng cấp thế giới đến HLV trưởng CLB vĩ đại nhất Châu Âu
- Pedro Neto: Cháy bừng ngọn lửa khát khao