Nếu như ta từng nghe đến đất nước Tây Ban Nha, hẳn sẽ liên tưởng ngay đến những Madrid thủ đô hoa lệ, vùng Catalunya có thành phố Barcelona trữ tình, bãi biển Mallorca thơ mộng, hay La Coruna ở mạn Bắc đầy nắng… Vậy còn cái tên Vila-Real liệu có ấn tượng với ai đó không? Có lẽ, chắc chỉ có lẽ, ít người biết đến cái vùng đất chỉ vỏn vẹn 51000 dân này tọa lạc tại Cộng đồng tự trị Valencia.
“Bóng đá là môn thể thao vua” điều này thì không ai có thể phủ nhận, đó đã là một chân lý với mọi người yêu và theo dõi thể thao. Nhưng danh từ “bóng đá” ở đây dường như chỉ dành cho bóng đá nam, bóng đá nữ chưa bao giờ được mọi người quan tâm và có được vị thế như những môn thể thao phổ biến khác chứ chưa nói đến là so với bóng đá nam. Hầu hết các quốc gia và các địa phương có thể bỏ ra cả đống tiền để đầu tư cho bóng đá nam nhưng với bóng đá nữ thì không. Dù thế có những nơi bóng đá nữ dường n
Phút 67, trận chung kết cúp châu Âu mùa 1981-1982 tại Rotterdam. “Gary Shaw, Derrick Williams lao xuống cánh trái, thử vận may bằng quả tạt. Đường bóng đẹp cho Tony Morley. Ồ, phải là bàn thắng cho Villa. Vào, đó là Peter Withe”.
Tôi từng nghe được một mẩu chuyện như thế này. Năm ấy, khi đang là cầu thủ quan trọng của đội một Barcelona, Josep Guardiola đã đến xem một trận đấu của đội trẻ. Lúc ấy, Josep đã quan sát và ấn tượng với một chàng trai trẻ cũng thi đấu ở vị trí tiền vệ trung tâm như mình rồi thầm nghĩ “Một ngày nào đó chính gã trai trẻ kia sẽ lấy vị trí chính thức của mình mất”.
Ngày 10/1/2016, Napoli hạ gục Frosinone ngay tại sân nhà của họ tận 5-1, với cú đúp của Higuain. Và Napoli trở thành nhà vô địch mùa Đông đầu tiên sau 26 năm. Hai vòng tiếp theo, họ biến Sassuolo và Sampdoria thành nạn nhân trong cuộc thảm sát màu xanh, như màu nước của vịnh Napoli hiền hòa. Chưa bao giờ tifosi miền Nam cảm nhận được đội bóng con cưng của họ lại gần Scudetto đến thế sau gần ba thập kỉ chờ đợi. Có lẽ nắng ấm và những chiếc pizza nóng đúng điệu Napoli đang xua đi cái lạnh mùa đông
Ai nói câu thắng thua không quan trọng, không có gì phải buồn, chắc hẳn họ là người thua quá nhiều rồi. Dừng chân ở bán kết, bị đối phương chọc thủng lưới những 13 lần. Con số này nói vui là vẫn ít hơn 2 năm trước 1 chút. Nhưng nói vui làm sao được, khi tâm trạng ai cũng buồn rười rượi.
Điểm chung của những Paul Scholes, Paolo Maldini, Carles Puyol… ngoài tài năng, chắc hẳn đó là sự trung thành. Họ xuất thân từ lò đào tạo trẻ của CLB, thi đấu hết mình cho đội bóng dù trong giai đoạn khó khăn hay vinh quang trải dài. Quan trọng hơn, họ kết thúc sự nghiệp cầu thủ trong màu áo mà họ đã gắn bó từ khi là đứa trẻ cho đến ngày giải nghệ. Như một lẽ tất yếu, họ trở thành huyền thoại tại CLB, một cái kết ngọt ngào, một “happy ending” mà bất kỳ cầu thủ nào cũng ao ước được sở hữu.
Tiêu đề nghe tưởng chừng như chẳng liên quan. Một đội đang chễm chệ ngôi đầu tại giải đấu hấp dẫn nhất Xứ sở Sương mù. Một quốc gia nhỏ bé xa tít tắp tại Đông Nam Á. Nhưng mấy ai biết, không có nơi nhỏ bé kia, khó có một đội bóng “ngựa ô” gây rúng động làng túc cầu thế giới đến vậy.