(Bongda24h) - Sau khi hiệp 1 của trận đấu giữa Inter và MU kết thúc, đã có nhiều suy nghĩ cho rằng sự áp đảo của đội khách là nguyên nhân khiến Inter không thể chơi theo cách mình nhưng nếu có một cái nhìn kỹ hơn về cả hiện tại và quá khứ, thì sẽ suy ra được một điều ngược lại rằng chính các cầu thủ chủ nhà đã tự thua, khi mà vấn đề của họ lại nằm ở cái đầu.
Bài viết dự thi: “Nếu bạn là chuyên gia“
Vũ Anh Tuấn, 13/6k đường thống nhất, phường 11, quận Gò Vấp, Tp Hồ Chí Minh
45 phút trong run rẩy ở Meazza
Điều đó được thể hiện qua cách các cầu thủ chủ nhà cầm bóng và triển khai tấn công, nó khác hẳn hình ảnh của một đội bóng đang đặt ách thống trị của mình lên Serie A, mà chỉ cách đó vài ngày đã có một chiến thắng nhẹ nhàng trên sân Bologna. Nhưng tất cả đã biến mất một cách đáng ngạc nhiên, Ibra ngày thường chơi như một nghệ sĩ, là chỗ dựa cho cả đội với các pha xử lý nhẹ nhàng, uyển chuyển, những cú sút chính xác nay chẳng khác nào một anh nông dân quê mùa kèm theo đó là sự vụng về, suốt hiệp 1 dấu ấn của tiền đạo người Thụy Điển chỉ là một cú sút “mắm răng, mắm lợi” với mục tiêu chính xác là khán đài. Còn Maicon, một cầu thủ luôn lấy tấn công làm bản lề cho lối chơi của mình, thì trong 45 phút đầu chỉ biết “khép mình” ở phần sân nhà với nhiệm vụ chính là phòng ngự.
Inter đã làm tất cả phải sững sờ vì sự thay đổi quá nhanh chóng, đặc biệt là các Interista khi mà chỉ hơn một tuần trước đó cũng tại Giuseppe Meazza này, Nerazzuri đã hạ đo ván Milan một cách thuyết phục. Với một lối chơi vô hồn, tuyến tiền vệ của chủ nhà gồm Cambiasso- Muntari- Zanetti- Stankovic đá quá thấp, không dám cầm bóng trong khi các vị trí di chuyển hỗn loạn lên nhau và đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc các tiền vệ của MU không cần mất quá nhiều sức mà vẫn có thể chiếm lĩnh khu trung tuyến một cách dễ dàng. Trong đó vai trò đội trưởng của Zanetti và Cambiasso gần như không tồn tại, chính họ cũng tự biến mình thành những anh chàng nghiệp dư trước đội bóng của Anh.
Việc vào trận với độ thiếu tự tin, đã khiến các cầu của Mourinho không còn kiểm soát được những pha xử lý của chính mình, dẫn đến việc MU có không dưới 4 lần được hưởng các quả phạt với những cự ly yêu thích của Ronaldo. Nhưng Inter và Mourinho đã quá may mắn khi có Cesar đứng trong khung gỗ với hàng loạt những pha bay người không tưởng, đặc biệt là cú đánh đầu của Ronaldo và pha đối mặt với Giggs. Điềm sáng còn lại của Inter lại đến từ chính Davide Santon, chính “The Kids” đã khiến cho những đàn anh của mình phải thán phục khi chững chạc đối đầu với Ronaldo ngay trong lần đầu ra mắt ở Châu âu.
Bệnh cũ tái phát?
Đó là kết luận của một số nhà chuyên môn khi chứng kiến màn trình diễn của Inter Milan trong hiệp 1. Thực ra căn bệnh của Inter đang mắc phải tại châu âu lại chính là những gì mà họ đã từng trải qua tại Serie A trước khi nổ ra sự kiện Caciopoli.
Nerazzuri trước Calciopoli cũng là một đội bóng mạnh với nhiều danh thủ nhưng lại khoác lên mình chiếc áo của sự sợ hãi trước sức ép về thành tích sau hơn một thập kỷ chỉ biết nhìn Juve và Milan thay nhau đoạt Scudetto ( lần cuối cùng Inter vô địch Serie A trước khi có Calciopoli là mùa bóng năm 1989/1990 với HLV Trappatoni và bộ 3 trụ cột người Đức, gồm Matthaus, Klinsmann, Brehme) khiến cho đội bóng này chưa bao giờ chơi với đúng khả năng của mình. Các cầu thủ của Inter đều là các ngôi sao từ khắp nơi nhưng có một điều trớ trêu, khi họ mặc lên chiếc áo Xanh-Đen thì cũng là lúc những con người này đánh mất những bản năng đã tạo nên tên tuổi cho họ. Sân Giuseppe Meazza trong khoảng thời gian đó, biến thành lò xay các tài năng với các cái tên đã đến rồi đi trong thất vọng như Bergkamp, Roberto Carlos, Djokaeff, Baggio, Kanu...
Ngay vào thời điểm được xem là đã chạm một tay vào chiếc Scudetto thì Nerazzuri vẫn không vượt qua được cái ranh giới đáng sợ kia. Ngày 5/5/2002 Inter của Cuper bước vào vòng đấu cuối cùng gặp Lazio trên sân Olimpico, với 1 điểm hơn đội xếp sau là Juve và chiến thắng trước một Lazio đang sa sút sẽ giúp đội bóng của Moratti lên ngôi vua ở Serie A. Nhưng định mệnh đã nói KHÔNG, với thất bại 2-4 mà nhiều người cho rằng Inter đã tự thua hơn là Lazio đá hay, sau 2 lần vượt lên dẫn trước.
Nhưng rồi Calciopoli bất ngờ xảy ra và mang theo những điều mà Inter muốn như Juve xuống hạng, Milan bị trừ điểm và không gì hơn là chiếc Scudetto sau 17 năm xa cách. Dù với nhiều người, thì chức vô địch đó dường như chỉ là một sự ban phát từ LĐBĐ Italia (FIGC) nhưng với Inter đó chính là thứ mà họ cần, một liều thuốc tinh thần vô giá biến đội bóng này thành một cỗ máy của chiến thắng.
Mourinho - Calciopoli thứ 2?
Vấn đề hiện tại mà Xanh-Đen đang mắc phải ở Châu âu chính là căn bệnh trước đó ở Serie A. Việc ngồi và chờ đợi một Calciopoli lần thứ 2 đến là một điều quá hoang đường. Moratti hiểu điều này và chính nó đã khiến ông thành một kẻ vô tình, vô nghĩa khi quyết định sa thải Mancini, chỉ vài ngày sau khi Mancio đã mang về cho ông chiếc Scudetto lần thứ 16 ở Parma. Trải thảm đỏ mời Mourinho đã nói lên tất cả, Moratti muốn có một Inter với diện mạo mới tại Champions League và đối với ông chủ của tập đoàn Saras thì sự có mặt của “người đặc biệt” chính là một “Calciopoli” mà ông đang cần. Chệch choạch trong hiệp 1 nhưng rồi bùng nổ ở hiệp 2. Điều này vẫn còn là quá ít nhưng đó vẫn được xem là một dấu hiệu tích cực nếu như nhìn về những thất bại trước Valencia hay Liverpool trong quá khứ.
Việc Inter sẽ thay đổi như thế nào thì vẫn còn phải chờ kết quả của trận lượt về ở Old Trafford, nơi đã mang đến những kỷ niệm đẹp cho Mourinho. “Special one” đã khen ngợi đối thủ sau trận lượt đi nhưng chớ vội mừng khi mà MU đã lộ bài. Với một người nổi tiếng là giỏi khích tướng này, thì 90 phút của trận lượt về sẽ vẫn là một bí ẩn khi ông đã biết mình phải làm gì để khơi dậy tính chiến đấu trong các cầu thủ như ở trong hiệp 2 của trận lượt đi và đó chính là thứ mà Inter đang cần.
Vũ Anh Tuấn, 13/6k đường thống nhất, phường 11, quận Gò Vấp, Tp Hồ Chí Minh
45 phút trong run rẩy ở Meazza
Điều đó được thể hiện qua cách các cầu thủ chủ nhà cầm bóng và triển khai tấn công, nó khác hẳn hình ảnh của một đội bóng đang đặt ách thống trị của mình lên Serie A, mà chỉ cách đó vài ngày đã có một chiến thắng nhẹ nhàng trên sân Bologna. Nhưng tất cả đã biến mất một cách đáng ngạc nhiên, Ibra ngày thường chơi như một nghệ sĩ, là chỗ dựa cho cả đội với các pha xử lý nhẹ nhàng, uyển chuyển, những cú sút chính xác nay chẳng khác nào một anh nông dân quê mùa kèm theo đó là sự vụng về, suốt hiệp 1 dấu ấn của tiền đạo người Thụy Điển chỉ là một cú sút “mắm răng, mắm lợi” với mục tiêu chính xác là khán đài. Còn Maicon, một cầu thủ luôn lấy tấn công làm bản lề cho lối chơi của mình, thì trong 45 phút đầu chỉ biết “khép mình” ở phần sân nhà với nhiệm vụ chính là phòng ngự.
Trong cả hiệp một trận lượt đi, các cầu thủ Inter oằn mình hứng chịu những đợt tấn công của MU |
Inter đã làm tất cả phải sững sờ vì sự thay đổi quá nhanh chóng, đặc biệt là các Interista khi mà chỉ hơn một tuần trước đó cũng tại Giuseppe Meazza này, Nerazzuri đã hạ đo ván Milan một cách thuyết phục. Với một lối chơi vô hồn, tuyến tiền vệ của chủ nhà gồm Cambiasso- Muntari- Zanetti- Stankovic đá quá thấp, không dám cầm bóng trong khi các vị trí di chuyển hỗn loạn lên nhau và đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc các tiền vệ của MU không cần mất quá nhiều sức mà vẫn có thể chiếm lĩnh khu trung tuyến một cách dễ dàng. Trong đó vai trò đội trưởng của Zanetti và Cambiasso gần như không tồn tại, chính họ cũng tự biến mình thành những anh chàng nghiệp dư trước đội bóng của Anh.
Việc vào trận với độ thiếu tự tin, đã khiến các cầu của Mourinho không còn kiểm soát được những pha xử lý của chính mình, dẫn đến việc MU có không dưới 4 lần được hưởng các quả phạt với những cự ly yêu thích của Ronaldo. Nhưng Inter và Mourinho đã quá may mắn khi có Cesar đứng trong khung gỗ với hàng loạt những pha bay người không tưởng, đặc biệt là cú đánh đầu của Ronaldo và pha đối mặt với Giggs. Điềm sáng còn lại của Inter lại đến từ chính Davide Santon, chính “The Kids” đã khiến cho những đàn anh của mình phải thán phục khi chững chạc đối đầu với Ronaldo ngay trong lần đầu ra mắt ở Châu âu.
Bệnh cũ tái phát?
Đó là kết luận của một số nhà chuyên môn khi chứng kiến màn trình diễn của Inter Milan trong hiệp 1. Thực ra căn bệnh của Inter đang mắc phải tại châu âu lại chính là những gì mà họ đã từng trải qua tại Serie A trước khi nổ ra sự kiện Caciopoli.
Nerazzuri trước Calciopoli cũng là một đội bóng mạnh với nhiều danh thủ nhưng lại khoác lên mình chiếc áo của sự sợ hãi trước sức ép về thành tích sau hơn một thập kỷ chỉ biết nhìn Juve và Milan thay nhau đoạt Scudetto ( lần cuối cùng Inter vô địch Serie A trước khi có Calciopoli là mùa bóng năm 1989/1990 với HLV Trappatoni và bộ 3 trụ cột người Đức, gồm Matthaus, Klinsmann, Brehme) khiến cho đội bóng này chưa bao giờ chơi với đúng khả năng của mình. Các cầu thủ của Inter đều là các ngôi sao từ khắp nơi nhưng có một điều trớ trêu, khi họ mặc lên chiếc áo Xanh-Đen thì cũng là lúc những con người này đánh mất những bản năng đã tạo nên tên tuổi cho họ. Sân Giuseppe Meazza trong khoảng thời gian đó, biến thành lò xay các tài năng với các cái tên đã đến rồi đi trong thất vọng như Bergkamp, Roberto Carlos, Djokaeff, Baggio, Kanu...
Đến một thiên tài như Bergkamp cũng không thể bám trụ ở Inter |
Ngay vào thời điểm được xem là đã chạm một tay vào chiếc Scudetto thì Nerazzuri vẫn không vượt qua được cái ranh giới đáng sợ kia. Ngày 5/5/2002 Inter của Cuper bước vào vòng đấu cuối cùng gặp Lazio trên sân Olimpico, với 1 điểm hơn đội xếp sau là Juve và chiến thắng trước một Lazio đang sa sút sẽ giúp đội bóng của Moratti lên ngôi vua ở Serie A. Nhưng định mệnh đã nói KHÔNG, với thất bại 2-4 mà nhiều người cho rằng Inter đã tự thua hơn là Lazio đá hay, sau 2 lần vượt lên dẫn trước.
Nhưng rồi Calciopoli bất ngờ xảy ra và mang theo những điều mà Inter muốn như Juve xuống hạng, Milan bị trừ điểm và không gì hơn là chiếc Scudetto sau 17 năm xa cách. Dù với nhiều người, thì chức vô địch đó dường như chỉ là một sự ban phát từ LĐBĐ Italia (FIGC) nhưng với Inter đó chính là thứ mà họ cần, một liều thuốc tinh thần vô giá biến đội bóng này thành một cỗ máy của chiến thắng.
Mourinho - Calciopoli thứ 2?
Vấn đề hiện tại mà Xanh-Đen đang mắc phải ở Châu âu chính là căn bệnh trước đó ở Serie A. Việc ngồi và chờ đợi một Calciopoli lần thứ 2 đến là một điều quá hoang đường. Moratti hiểu điều này và chính nó đã khiến ông thành một kẻ vô tình, vô nghĩa khi quyết định sa thải Mancini, chỉ vài ngày sau khi Mancio đã mang về cho ông chiếc Scudetto lần thứ 16 ở Parma. Trải thảm đỏ mời Mourinho đã nói lên tất cả, Moratti muốn có một Inter với diện mạo mới tại Champions League và đối với ông chủ của tập đoàn Saras thì sự có mặt của “người đặc biệt” chính là một “Calciopoli” mà ông đang cần. Chệch choạch trong hiệp 1 nhưng rồi bùng nổ ở hiệp 2. Điều này vẫn còn là quá ít nhưng đó vẫn được xem là một dấu hiệu tích cực nếu như nhìn về những thất bại trước Valencia hay Liverpool trong quá khứ.
Mourinho đã có những kỷ niệm đẹp ở Old Trafford |
Việc Inter sẽ thay đổi như thế nào thì vẫn còn phải chờ kết quả của trận lượt về ở Old Trafford, nơi đã mang đến những kỷ niệm đẹp cho Mourinho. “Special one” đã khen ngợi đối thủ sau trận lượt đi nhưng chớ vội mừng khi mà MU đã lộ bài. Với một người nổi tiếng là giỏi khích tướng này, thì 90 phút của trận lượt về sẽ vẫn là một bí ẩn khi ông đã biết mình phải làm gì để khơi dậy tính chiến đấu trong các cầu thủ như ở trong hiệp 2 của trận lượt đi và đó chính là thứ mà Inter đang cần.